Catherine nháy mắt một cái ra hiệu cho hai người đàn ông bên cạnh mình, dự định chạy trốn từ cửa sau.
Một ánh mắt hung tợn quét qua, bọn họ bỗng giật mình, đứng im tại chỗ. Đôi mắt đen như mực của Hạ Kỳ đã trở nên cuồng dại, giọng nói trầm khàn phẳng lặng tựa như người chết.
""Muốn chạy à?""
Tiếng nói lạnh lùng của anh mang ý mỉa mai đám người Catherine không biết tự lượng sức mình.
""Bọn mày đã bắt nạt cô bé của tao, bọn mày cho rằng hôm nay mình còn mạng sống để rời khỏi cái nhà xưởng này ư?""
Trái tim của Catherine đập thật mạnh, cơ thể run lẩy bẩy: ""Hạ Kỳ, anh muốn làm gì?""
""Tất nhiên là tôi muốn ôn lại chuyện xưa cho thật tử tế với người bạn cũ như cô rồi.""
Bốn chữ ""ôn lại chuyện xưa"" được Hạ Kỳ nhấn rất mạnh.
Gã đàn ông ở bên dưới đã bị anh đánh đến ngất xỉu rồi. Hạ Kỳ ghét bỏ ném gã ra, chậm rãi đứng dậy. Khi anh vừa nhấc chân lên chuẩn bị đi xử lý Catherine thì một bàn tay nhỏ bé nóng ran đã túm lấy ống quần của anh.