Hạ Kỳ không phải là một người đa sầu đa cảm. Nhưng chẳng biết vì sao sau khi nghe được câu nói này của Tiểu Miêu Miêu, cậu lại cảm thấy mắt mình ươn ướt.
Nhìn ánh mắt ngây thơ của cô bé, đôi mắt đen tĩnh lặng tựa làn nước của Hạ Kỳ lóe lên tia sáng lấp lánh. Cậu khẽ cong môi lên: "Miêu Miêu, dù em có biết lấy chồng là gì hay không, nhưng bây giờ em đã hứa hẹn trao cuộc đời của mình cho anh rồi. Vậy thì, anh sẽ không để em có cơ hội trốn thoát nữa, đời này của em chỉ có thể là của anh."
Tiểu Miêu Miêu nhíu mày: "Thất cách cách, em không hiểu anh đang nói gì hết."
"Em không cần hiểu." Hạ Kỳ đặt tay trên đầu của Tiểu Miêu Miêu, nhẹ nhàng xoa mấy cái, ánh mắt chứa chan yêu thương: "Em chỉ cần biết rằng sau khi lớn lên, em nhất định phải lấy anh là được rồi."
"Vâng, Miêu Miêu biết rồi ạ."