Cô sợ không nghe thấy đáp án mình muốn.
"Anh có thể không trả lời." Hoắc Vi Vũ nói, nhanh chóng kéo quai váy lên.
"Em đang nghĩ gì thế?" Cố Hạo Đình đứng dậy, đến trước mặt cô, vén tóc cô sang một bên.
Hoắc Vi Vũ nhìn hắn, đôi mắt long lanh dịu dàng chứa chan tình ý tựa dòng nước mát lành.
Cố Hạo Đình vô cùng thích ánh mắt cô nhìn hắn bây giờ, hắn nhoẻn miệng cười.
"Tôi với cô ta không phải bạn bè đâu. Cha cô ta vì tôi mới chết nên tôi đồng ý chăm sóc cô ta và Minh Nặc. Chỉ có vậy thôi." Cố Hạo Đình giải thích.
Tim Hoắc Vi Vũ đập liên hồi, cô ngạc nhiên hỏi: "Vậy anh không thích cô ta sao?"
"Tôi chưa từng để ý đến cô ta." Cố Hạo Đình thẳng thắn.
Mắt Hoắc Vi Vũ ảm đạm. Đến Phùng Tri Dao mà hắn cũng không thèm để ý, vậy thì cô…
"Vậy anh thích gì ở tôi?" Hoắc Vi Vũ thắc mắc.
"Tự em nghĩ đi." Cố Hạo Đình trầm giọng.