Hạ Lăng cảm thấy hơi sợ sệt.
Nhớ lần đó khi gặp hắn trong căn phòng đọc sách âm u của biệt thự, hắn đè cô trước bàn đọc sách, xé toang quần áo cô ra... Người đàn ông này là một nhân vật nguy hiểm, bất kể là ở chỗ nào, hay gặp phải chuyện gì, đều khiến người khác không thể lơ là. Sống lưng cô căng lên, nhìn hắn bằng vẻ đề phòng.
Giọng nói của hắn khô khan: "Đi à?"
Cô nói: "Tôi và Lệ Lôi kết hôn rồi, đương nhiên phải dọn đến nhà mới. Cũng xin được chúc anh sớm tìm được một nửa kia."
Chúc anh sớm tìm được một nửa kia...
Lời này thốt ra từ miệng cô khiến hắn còn đau đớn hơn so với bất cứ người nào. Từng câu từng chữ tựa như con dao sắc bén, cứa từng nhát một vào trái tim của hắn. Bùi Tử Hành cúi đầu nhìn cô: "Tôi chỉ yêu một mình em."
Sắc mặt Lệ Lôi có vẻ không vui. Người đàn ông này có phải quá đáng quá rồi không? Coi người chồng hợp pháp là anh đây đã chết rồi sao?!