Trong lòng Hạ Lăng không vui, không hề nhúc nhích.
Sớm biết Bùi Tử Hành ở đây thì cô đã chẳng đến.
"Sao còn đứng ngây ra đấy?" Giám đốc Triệu nhíu mày, sợ sự không thức thời của cô sẽ đắc tội với khách quý: "Tôi nói cô đó, đừng sợ người lạ như thế, chủ tịch Bùi là chủ tịch hội đồng quản trị của Đế Hoàng, sẽ không ăn thịt cô đâu." Ông ta cho rằng ngôi sao nữ trước mắt này kiến thức nông cạn, chưa từng nghe đến danh tiếng của chủ tịch Bùi nên giới thiệu với cô.
Lúc này, Bùi Tử Hành cũng trông thấy cô, hắn đặt chén trà trong tay xuống, xoay đầu lại.
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, anh thấy rõ vẻ không vui trong mắt cô, dáng vẻ vừa gai góc vừa đề phòng cực kìcực kỳ giống với cô gái trong lòng hắn. Hắn khẽ gọi: "Tiểu Lăng." Giọng nói vừa trầm trầm chân thành, vừa dịu dàng đến mức khiến cho người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân, giống như đang chào hỏi người bạn cũ đã lâu không gặp.