Hàng vạn bông hoa sứa đổ về hốc cây mà cái động kia hệt như cái hang không đáy, không những không có dấu hiệu bị nhồi đầy mà ánh sáng trong đó càng mãnh liệt hơn.
Hàn Sâm có thể cảm nhận được khí thế trong hốc cây ngày càng kinh khủng. Hắn nhìn chằm chằm vào cái hốc ấy bằng hai mắt sáng rực, tiếc rằng khí thế kia quá cường đại khiến khí tràng Động Huyền cũng nhìn không thấu, làm Hàn Sâm không thấy rõ tình hình bên trong.
Hương Âm thì lại không để ý đến tình hình trong cái hốc ấy. Cô ta vẫn ngồi ung dung trên nhánh cây, lúc lắc đôi chân trắng ngần, thuận miệng nói với Hàn Sâm: "Có muốn ta dạy ngươi cách thổi không?"
"Có." Hàn Sâm hơi ngẩn ra một lát mới đưa chiếc huyên trong tay cho Hương Âm.
Đây có lẽ là thời khắc sống còn đối với Hương Âm, không ngờ cô ta lại còn có thú vui tao nhã như thế.
Hương Âm nhận lấy Cốt Huyên, kề lên miệng, ngón tay tách ra đặt lên những lỗ tròn, đôi môi son hé mở, âm thanh u u lập tức truyền ra từ chiếc huyên nhỏ.