Hàn Sâm bình tĩnh nhìn Lưu Ngọc Huyền, hắn tinh thông thuật ám sát nên rất nhạy cảm với sát ý và địch ý. Sau khi luyện thành Động Huyền Kinh và thuật Băng Cơ Ngọc Cốt và mở ra giác quan thứ tám, cảm giác của hắn càng trở nên nhạy bén hơn.
Tuy Lưu Ngọc Huyền che giấu rất tốt nhưng Hàn Sâm vẫn cảm nhận được địch ý, thậm chí còn là sát ý.
Chỉ là Hàn Sâm không nói gì mà thôi, vẫn tiếp tục đi theo Lưu Ngọc Huyền tiến về phía trước, dù trong bụng gã chứa đầy dao găm thì có gã dẫn đường, con đường hắn đi cũng có tính an toàn nhất định, chỉ cần biết vậy là được rồi.
Mọi người đi theo Lưu Ngọc Huyền dọc theo khe núi tiến về phía trước, trên đường đi đúng là không gặp nguy hiểm gì, tuy trong núi rừng thỉnh thoảng vẫn có sinh vật qua lại nhưng mà sau khi thấy Lưu Ngọc Huyền và con rùa to kia thì cũng trốn đi xa, cũng không có dị sinh vật tấn công bọn họ.