Trong lòng Hàn Sâm sinh ra sự kính phục với Lâm Hạ, e rằng thực lực của Lang Vương kia cũng không kém ông, điểm này bản thân ông cũng hiểu rõ, ông xông lên như vậy mặc dù có ý muốn bắt giặc bắt vua trước, nhưng mà hơn một nửa là có đi không có về, chủ yếu là vì muốn thú hút sự chú ý của đàn sói thôi.
Biết rõ cửu tử nhất sinh, lại không chút do dự mà làm, Lâm Hạ này thật sự đáng để kính phục. Hàn Sâm tự hỏi nếu như mình là Lâm Hạ, cũng chưa chắc có thể làm được đến mức này.
Trong đôi mắt của Lang Vương kia hiện lên một tia khinh bỉ rất giống của con người, nó lại tru dài thêm một tiếng, đàn sói vốn đang muốn xông tới bảo vệ Lang Vương, sau khi nghe thấy tiếng tru này thì lại tiếp tục nhào tới bọn Hàn Sâm.
Còn Lang Vương cao lớn đang đứng trên khối đá khổng lồ kia thì đứng trên cao nhìn xuống Lâm Hạ, sấm sét màu xanh trên người càng ngày càng khủng bố, như muốn đơn độc chiến đấu một trận với Lâm Hạ vậy.