Khủng long màu lam mang vẻ vừa thích vừa sợ với khúc xương kia, nó đi cách sau Hàn Sâm mấy mét, dường như muốn tới gần nhưng lại không dám.
Hàn Sâm nghiên cứu một hồi lâu cũng không phát hiện ra lai lịch của khúc xương này, nhìn bộ dạng của khủng long bèn tiện tay ném qua: "Không phải mày muốn cái này sao? Lấy đi đi."
Khủng long hú lên một tiếng, nháy mắt tránh ra xa mấy chục mét, trốn đằng sau một cung điện, thò đầu ra nhìn khúc xương trên đất.
Hàn Sâm cạn lời, thầm nghĩ: "Trí thông minh của con này đúng là hơi thấp, còn giữ lại phần lớn bản năng động vật, không biết dùng đầu óc suy nghĩ tí nào."
Tuy nhiên hắn lại nghĩ: "Đầu óc không thông minh cũng tốt, dễ tác động, thông minh quá không tác động được, như con Tiểu Yêu Tinh vô lương tâm kia ấy, cũng là vì quá thông minh đấy thôi."
Nghĩ như thế, lại nhìn về phía khủng long, hắn cảm thấy nó thuận mắt hơn nhiều.