Chỉ nửa ngày sau, đám Hàn Sâm đã chạy tới dưới chân núi Tích Lôi.
Đến gần mới thấy, núi Tích Lôi trông còn cao lớn hùng vĩ hơn rất nhiều lần, thỉnh thoảng trên đỉnh núi lại có sấm sét từ đám mây đen đánh xuống. Những tia sét đánh lên đỉnh núi tạo nên cảnh tượng kì lạ như nơi ấy có sấm sét đang tỏa ra.
"Quái lạ, sao dọc đường tới đây chúng ta không gặp dị sinh vật nào nhỉ? Có chuyện gì đó hơi lạ." Lưu Quý cau mày nói.
"Đúng là quái thật, mấy lần trước chúng ta tới, quanh đây có rất nhiều dị sinh vật, thế mà giờ chẳng thấy con nào dám tới gần tấn công, thật là kì lạ." Triệu Học Bân cũng hơi nghi ngờ.
Hàn Sâm thầm nghĩ: "Có Tiểu Ngân Ngân ở đây, mấy dị sinh vật kia dám đến gần mới là kỳ lạ đó."
"Không có dị sinh vật quấy rầy không phải tốt hơn sao, đúng lúc có thể thoải mái chém giết Lôi Ngưu." Hàn Sâm thuận miệng nói, sau đó cưỡi Kim Mao Hống đi thẳng về hướng núi Tích Lôi.