Lưu Phương và Vương Kiến Cương đều sợ đến choáng váng, hét ầm lên, quay người chạy.
Hàn Sâm thì chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bàn tay kia. Trên thế gian này làm gì có ma quỷ? Hắn đã gặp qua không biết bao nhiêu dị sinh vật kì dị rồi, cũng chẳng có gì ghê gớm cả.
Huống hồ hắn đã thấy hơi thở sinh mệnh bùng nổ như lửa cháy từ bàn tay kia, nếu là ma thật thì làm gì có hơi thở sinh mệnh?
Tách!
Bàn tay đang bấu nắp quan tài đột nhiên hất lên, nắp quan bị hất bay ra ngoài, một người đứng dậy khỏi quan tài.
Nếu nói hắn ta là người thì chẳng bằng nói là một bộ xương khô còn chính xác hơn. Người đó cao khoảng hai mét, ở thời hiện đại thì chiều cao ấy cũng đã là trung bình khá rồi, nhưng vì hắn ta gầy quá, trơ hết cả xương xẩu, cho nên trông chẳng khác gì một lớp da bao lấy bộ xương khô.
Da của kẻ đó trắng nhợt, không nổi một tia màu máu, mắt đen như mực không có lòng trắng, thân thể thì còng xuống, mái tóc xám tro dài quết đất.