"Tiểu Ngân Ngân, mi xem, ta là người cùng khổ, nuôi sống mình mỗi ngày cũng rất khó khăn, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, giờ còn phải nuôi thêm mi nữa, mi lại ăn nhiều như thế… Đương nhiên, đương nhiên… Không phải ta lấn cấn vụ mi ăn nhiều… Nhưng… chuyện này ấy mà… mi cũng muốn mọi người đều được ăn no đúng không? Chi bằng vậy đi, mi bắt giúp mấy con cá về đây, ta nướng cho mi ăn, mi thấy sao?" Mặt mũi Hàn Sâm đầy vẻ tươi cười, thương lượng với Tiểu Ngân Hồ.
Linh đứng một bên nhìn Hàn Sâm bằng ánh mắt vô cùng khinh bỉ, như thể đang nhìn một ông chú quái đản dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên.
Tiểu Ngân Hồ nghiêng đầu, ngây ngô nhìn Hàn Sâm.
"Cá… Chính là thứ đó… mi bắt chúng về… Chúng ta nướng lên ăn." Hàn Sâm chỉ vào đám cá đang bơi bên ngoài cửa sổ thạch anh, hoa tay múa chân muốn giải thích cho Tiểu Ngân Hồ hiểu được ý mình.