Hàn Sâm nghe Kinh Cực Nhã nói xong lại nở nụ cười, vỗ vai hắn ta mà bảo: "Tiểu Nhã ơi, nếu cậu muốn uy hiếp người khác thì phải thông minh một chút, ít nhất khi nói chuyện cũng phải có sát khí thì mới dọa người ta được chứ."
Kinh Cực Nhã nghiêm mặt đáp: "Đàn anh Hàn, tôi không đùa với anh đâu."
Hàn Sâm dựa lưng vào ghế, ngồi xuống, thả lỏng tay chân, ung dung nói: "Nếu cậu đã điều tra người nhà của tôi thì hẳn phải biết thân phận của tôi rồi. Cậu dám động tới người nhà của tôi sao? Chẳng phải đang nói đùa thì là gì?"
Kinh Cực Nhã cũng cười: "Đàn anh Hàn nói không sai, đúng là tôi không dám động đến người nhà của anh, nhưng bạn bè anh thì không may mắn như vậy đâu. Tôi không dám làm gì Vương Manh Manh, giở trò với Lữ Mông sẽ gặp phiền toái lớn, nhưng động vào Thạch Chí Khang và Trương Dương thì đâu có chuyện gì."
"Nói tôi nghe thử, cậu định làm gì bọn họ trong trường quân đội đây?" Hàn Sâm lạnh nhạt nói.