Không cần quay đầu lại cũng đoán được ánh mắt kia là của ai, dù sao lúc này Lệ lão đại cũng đang ở ngoài.
A K nhanh trí bỏ tay xuống. Để che giấu sự lúng túng, anh ta cọ tay lên áo mình mấy cái, rồi làm một động tác gãi ngứa. Sau đó anh ta cười khà khà, đụng khuỷu tay vào cánh tay Phong Lăng: "Sao rồi, ở bên ngoài làm vệ sĩ lâu như vậy, lúc thì là con gái của thị trưởng, lúc thì là cô Mặc, thấy có thoải mái không? Có phải quay về với đám anh em chúng tôi thì thoải mái tự tại hơn không?"
Phong Lăng lại không hề đi xuống theo bậc thang này, cô lập tức trả lời: "Mọi thứ đều rất ổn, họ đều đối xử tốt với tôi, rất thoải mái cũng rất tự tại."
A K: "... Sao cô lại tuyệt tình như thế, chuyện lúc trước mất mặt thì cũng đã lấy lại được rồi, cũng đến lúc cô nên quay về rồi chứ."