Trong chớp mắt, Phong Lăng cảm thấy xót xa, cô không quan tâm rốt cuộc anh say hay sốt đến mơ hồ thế nào, càng bất chấp vết thương trên tay Lệ Nam Hành mà liều mạng muốn giãy ra.
Lúc này, người đàn ông dùng lực mạnh hơn, cưỡng ép đè cô xuống, anh cúi đầu xuống, cũng bởi vì động tác cúi đầu này mà mái tóc ngắn lướt qua xương quai xanh của cô, khiến Phong Lăng bị nhột, run rẩy như thể vào giây phút ấy, lỗ chân lông trên người cô đều đang nở hết ra.
Phong Lăng cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi.
"Lệ Nam Hành!" Cô sợ giọng nói của mình sẽ khiến người trong lều sát vách chú ý nên ép giọng xuống, dùng âm lượng nhỏ nhất để gọi tên anh như đang có ý nhắc nhở: "Anh đừng quá đáng!"
Nhưng hình như Lệ Nam Hành không nghe thấy lời cô nói, răng và tay phối hợp vô cùng tốt, chỉ với hai, ba động tác là quần áo trên người cô đã bị xé mở hoàn toàn.