Bởi vì chỉ có một mình cô ở đây, cộng thêm việc quần áo mặc trên người rất dày nên cô không cần dùng đến đồ quấn ngực thì cũng chẳng có ai thấy được đường cong trên cơ thể. Cho nên, lúc này, cô không quấn mấy thứ kia…
Cô liếc mắt nhìn chiếc vali dưới giường thêm lần nữa, bước nhanh lại chỗ đấy. Ngay khi Lệ Nam Hành đứng dậy, định đi rót một cốc nước ấm, cô giơ chân đá đá chiếc vali vào bên trong.
Khi Lệ Nam Hành quay đầu đúng lúc Phong Lăng thu chân về, cô bình tĩnh nhìn anh: "Lão đại, nếu lượng muối kia đủ dùng thì có thể để cho bọn Tam Bàn mang theo, sử dụng khi bắt cá được không, như thế sẽ đỡ tốn thời gian hơn."
Lệ Nam Hành cầm cốc lên, nhấp một ngụm nước ấm, cười lạnh: "Vẫn còn muốn bắt cá? Mới rời căn cứ được mấy ngày mà các cậu đã thèm thịt rồi hả?"
Phong Lăng nhìn thấy chiếc cốc anh đang dùng là của mình nhưng cô không nói gì, chỉ đáp: "Tôi thì không thấy gì, ăn đại món gì để no bụng là được nhưng bọn họ thì rất muốn ăn."