Nói xin lỗi?
Tính tình Quý Noãn bây giờ đã điềm đạm hơn rất nhiều, nếu là trước kia, chắc cô đã nện thẳng cái túi vào đầu hai anh em nhà này rồi.
Xin lỗi à? Xin lỗi cái của khỉ!
Vì mấy người nhân viên phục vụ kia có chút thiên vị với cô Dung, sau khi họ rời đi thì đã ra báo với bảo vệ. Chưa đầy hai phút sau, bảo vệ chạy đến gần, nhìn thấy một màn này, lại thấy Dung Thành đỡ Dung Yên đứng lên. Bọn họ đều là người Bắc Kinh, đương nhiên nhận ra Dung Thành, vội vàng khom lưng cúi chào anh ta: "Dung tổng, vừa rồi có người nói ở đây có chuyện, có chuyện gì xảy ra sao?"
Dung Thành sầm mặt: "Không có gì, nhưng không hiểu sao vị Tổng Giám đốc Quý này lại đẩy em tôi ngã. Tôi đang định nói lý lẽ nhưng dường như cô ta không chịu nghe."
Mấy người bảo vệ vừa nghe thấy thì liền bước đến sau lưng Quý Noãn theo phản xạ, như thể sợ cô trốn đi. Tuy bọn họ không động thủ nhưng vẫn đứng im đằng sau ngăn cô.
Quý Noãn lập tức bị đám người này vây lại.