"Cháu không sao." Hạ Anh Lạc nói, "Có lẽ do cháu ngớ ngẩn chạy về xem anh ta nên lần này bị bắt về, thái độ của anh ta ôn hòa hơn rất nhiều." Có thể là cảm thấy đồ ngốc không đáng so đo chăng, Hạ Anh Lạc âm thầm rơi lệ đầy mặt.
Vệ Thiều Âm rất khinh thường: "Sớm muộn gì cháu cũng tự tìm đường chết thôi."
"Vâng vâng vâng." Cô đã tự kiểm điểm sâu sắc rồi.
"Biết sai rồi hả?"
"Biết rồi."
"Còn muốn ra ngoài không?"
"Muốn!" Cô ngẩng đầu lên, trong mắt ngập tràn mong mỏi, "Chú Vệ cứu cháu với!"
Sắc mặt Vệ Thiều Âm càng khinh thường: "Vô tích sự. Chú không muốn phí công phí sức để khi cứu cháu ra được rồi lại tự chui đầu vào lưới, vui lắm chắc?"
Quả đắng tự gieo thì tự mình phải nuốt, Hạ Anh Lạc tự kiểm điểm sâu sắc. Cô xin lỗi mãi, cuối cùng mới xoa dịu được người chú đang xù lông này.