"Công chúa điện hạ! Công chúa điện hạ!" Phyllis kích động vừa chạy vào hang động vừa kêu lên, muôn vàn cành cây màu xanh lá nhạt rũ xuống, vẫn nghịch ngợm cản đường cô giống hệt những lần trước.
"Giá Đỗ, sao hôm nay kích động thế? Tuy rằng lúc chạy trông ngực em cũng nhấp nhô đấy, nhưng vẫn trông nhỏ xíu hà." Irina quay lại, nhìn bộ ngực phập phồng vì chạy của Phyllis, nói với vẻ nghiêm túc.
"Điện hạ! Rõ ràng người ta vẫn còn có thể lớn lên nữa mà!" Phyllis nghiêm nghị nói, nhưng giọng điệu lại không hề có chút khí thế nào.
"Cũng ngang ngửa lúc ta mười ba tuổi thôi." Irina gật đầu.
"Điện hạ, người còn nói thế nữa thì người ta sẽ khóc đó…" Vẻ mặt của Phyllis tức khắc ỉu xìu, tội nghiệp nói.
"Được thôi, đúng lúc hôm nay rất nhàm chán, để ta xem em khóc một lát vậy." Mắt Irina sáng lên, cười híp mắt gật đầu nói.