Chẳng trách, cô còn cảm thấy thật lạ lùng, cô trèo tường ra ngoài chơi, hôm sau đi học, cô giáo chẳng những không phê bình mà còn nịnh nọt, cho mình danh hiệu học sinh ba tốt (học lực tốt, hạnh kiểm tốt, sức khỏe tốt).
Thì ra là được hắn hộ giá rồi.
Cô còn tưởng rằng hồi bé, hắn vẫn luôn ghét mình chứ?
"Anh còn nhớ có một lần, anh giúp Tương Tử Viện bắt nạt em không?" Hoắc Vi Vũ nghiêng đầu hỏi.
Cô nhớ rất rõ Cố Hạo Đình ra mặt thay Tương Tử Viện, ném mình vào trong hồ bơi. Cô suýt chết đuối, quay về còn bị bố đánh cho một trận, chuyện này đã trực tiếp gây ra việc cô bỏ nhà đi.
"Em đúng là nghé non không sợ cọp, Tương Tử Viện là em họ của Tương Mẫn Vũ, bố của Tương Mẫn Vũ lúc đó thiếu chút nữa là lên làm Tổng thống, nhà cô ta quyền thế như vậy, em có thể chọc vào được sao? Nếu không phải tôi chịu trách nhiệm giúp em, em và bố em còn sống được đến bây giờ không?" Cố Hạo Đình chợt cau mày, nhớ lại tình hình lúc đó vẫn còn cảm thấy hơi sợ.