Hoắc Vi Vũ nắm chặt lấy cốc sinh tố dưa hấu, hất thẳng vào mặt Thường yến.
Thường Yến trợn trừng mắt lên, căm phẫn nhìn Hoắc Vi Vũ.
"Chỉ vì tôi không cho cô tiền mà cô muốn giội tôi à?" Hoắc Vi Vũ vừa tức vừa tủi đến đỏ hồng hai mắt, cười khẩy một tiếng rồi nói tiếp, giọng càng thêm châm chọc: "Hay là vì âm mưu của cô bị lộ, thẹn quá hóa giận?"
"Tôi giội nước vào cô là vì cô đáng đời. Đã biết rõ tôi bị bọn cho vay nặng lãi dồn vào đường cùng mà còn khoanh tay đứng nhìn. Cô tưởng mình không làm gì thẹn với tôi chắc? Thế mà gọi là bạn bè à?" Thường Yến lên án cô như đúng rồi.
"Hai mươi nghìn tiền gửi ngân hàng tôi đã cho cô hết rồi, vậy mà còn không phải bạn bè?" Hoắc Vi Vũ kích động đứng dậy.
"Đấy là lúc trước!" Thường Yến cũng đứng dậy, chỉ thẳng tay vào ngực Hoắc Vi Vũ, tiếp tục lên án cô: "Tôi vay cô có 3000 mà cô cũng không cho, thế mà còn bảo là bạn tôi, nói không thấy ngượng mồm à? Cô đừng quên công việc hiện tại là do ai giới thiệu cho cô."