アプリをダウンロード
61.11% HỎI GIÓ(Tùy bút) / Chapter 11: Chương 11. Đại Ngu Ngốc(p1)

章 11: Chương 11. Đại Ngu Ngốc(p1)

  Thanh xuân là từng thích một người thật nhiệt huyết luôn sống hết mình vì điều mình đã chọn, cố gắng đi thật nhanh tiến về phía trước.

   Năm 2 của THPT là năm tôi suy nghĩ nhiều nhất phân vân nhiều nhất. Tôi không biết mình nên chọn ban tự nhiên hay xã hội. Nửa là muốn học tự nhiên vì tương lai của mình, nửa là muốn vì cậu, theo ban xã hội. Suy nghĩ rất nhiều thứ, tôi nhớ lúc đó tôi chỉ nghĩ "Thanh xuân là sống hết mình. Bỏ lỡ một chuyến xe có thể đợi một chuyến khác nhưng lỡ một người sẽ mãi là bỏ lỡ"

  Thế mới có chuyện, lên năm lớp 12 chuyện học hành cứ là cả một quá trình. Vẫn biết là không giỏi xã hội học gì quên nấy vậy mà chọn xã hội. Ngốc thật! Bây giờ nghĩ lại bỏ lỡ một người sẽ có một người khác còn tương lai mất rồi chính là mất rồi. Thay đổi chính là thay đổi, không làm những điều mình muốn mình mơ ước chính là điều tồi tệ nhất.

Tôi là Hạ An người tôi thích là Đoàn Hải Minh. Vì cậu ấy mà phải đổ mồ hôi học bài cũ. Lúc trước ám ảnh vì ban xã hội chủ cần thấy chữ thôi cũng đủ khiến cơn buồn ngủ của tôi kéo tới. Ôi thôi ngu rồ! Vậy mới nói, chuyện ngu ngốc nhất của thời học sinh là yêu nhưng lại không bỏ được.

Tôi và cậu học chung từ năm cấp 2 nhưng đến mãi cuối cấp 2 tôi mới nhận ra sự hiện diện của cậu và bắt đầu đi vào con đường yêu đương không lối thoát của mình.

Ngày đó chúng tôi chơi với nhau rất thân, nhiều bạn học cứ nghĩ chúng tôi là một cặp rồi gán ghép đủ thứ. Nhưng chỉ có tôi mới biết chúng tôi chỉ dừng lại ở mức bạn bè.

Lên đến cấp THPT tôi và cậu ấy không học cùng lớp, dãy phòng học lại cách xa nhau số lần nói chuyện cũng vì thế mà ít lại chỉ còn trò chuyện, hỏi bài nhau bằng vài ba câu tin nhắn. Thời gian càng xa, những lần nhắn tin lại càng ít hơn trước. Một phần là vì chuyện học, một phần là không có gì để nói, còn một phần chính là sự phớt lờ của thời gian những thứ không tiến triển đều bị ăn mòn, mối quan hệ giữa chúng tôi chính là minh chứng.

Ngày sinh nhật lần thứ 18, tôi nghĩ đó là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời mình. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cậu tổ chức sinh nhật cho tôi, chúc tôi "sinh nhật vui vẻ" cậu còn nói "sau này có học cao bao nhiêu, thời gian có dài bao nhiêu thì cậu cũng đừng quên mình đấy nhé!" làm sao tôi quên được cậu chứ, mười năm hai mươi năm cả cuộc đời này tôi cũng không thể quên được cậu. Đó là điều tôi chắc chắn nhất trong vô số điều tôi đã từng hứa. Cứ ngỡ đâu chỉ là một giấc mơ thoáng qua, tỉnh dậy mọi thứ đều bị gió cuốn đi mất vậy mà đó chính là sự thật.

Tối đó, ăn tiệc xong là dầm mưa tơi tả. Trời đổ mưa như xối nước, cậu đưa tôi về nhà "nhớ ngủ sớm, tắm rửa rồi thay đồ không lại bị cảm lạnh. Mình về đây" Tự nghĩ chắc hôm nay trời mưa nên cậu đổi tính, tự dưng lại tốt tức thời.

Sức khỏe vốn đã yếu ngay ngày hôm sau là đã nằm viện. Vừa tan học, cậu đến viện ngay, còn mua thêm cháo và nước ngọt.

"Hạ An, cậu còn sống không đấy?"Không biết là nên cười hay nên khóc nữa. Nhiều khi tôi nghĩ cậu thật lạnh lùng khi lại nghĩ cậu thật dở hơi xàm xí nhưng tôi chỉ cần biết đó là cậu chính là người tôi thích bấy lâu cũng đủ làm tôi vui rồi.

"Yên tâm đi, mình vẫn còn thở chẳng qua đổi nơi ngủ thôi"

"Còn thở thì ngồi dậy ăn cháo đi không lại nằm thêm mấy ngày mình lại tốn tiền mua nước cho cậu"

"Cậu nghĩ mình cần chắc"

Vẫn là món cháo nhiều hành ít tiêu. May mà cậu vẫn còn nhớ sở thích của tôi, nếu cứ nằm viện là được cậu chăn sóc thì nằm cả đời tôi cũng chịu.

"Đúng là ngốc thật" cậu cộc đầu tôi một cái thật mạnh còn cười xoa xoa đầu tôi, tóc đã rối lại càng thêm rối thêm nữa. Những cử chỉ này tôi cũng chẳng thích ứng nổi. Trước đây đã không có huống hồ bây giờ mối quan hệ giữa tôi và cậu cũng không còn thân thiết như trước. Đúng là Đoàn Hải Minh bao giờ cũng khiến người khác phải đau đầu.

"Đau đấy, cậu bị điên à"

"Đang nghĩ khùng nghĩ điên gì đấy?"

"..."

"Ăn lẹ đi chị hai rồi còn uống thuốc nữa chứ. Có nằm viện ngày hai tôi cũng không có chăm sóc đâu ở đó mà ước ao chi cho khổ. Ngốc thật hay giả thế không biết."

Tôi nhìn cậu cười nhẹ một cái rồi cắm đầu ăn một cách ngon lành. Khi đó tôi chỉ mong những khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng tiếc rằng câu hỏi mà cậu hỏi tôi nhắc nhở tôi đừng quên cậu chính là sự thất hứa từ cậu.

Một tuần sau, cậu bị tai nạn giao thông. Tình trạng vô cùng nghiêm trọng. 12 tiếng phẫu thuật, cậu vẫn còn hôn mê. Bác sĩ nói nếu như cậu tỉnh lại đó sẽ là kỳ tích. Tôi dường như sụp đổ, kỳ tích gì chứ, may mắn gì chứ đã bao giờ chúng đến với cậu đâu thật sự mong đây sẽ là lần ngoại lệ.

Sau một tuần điều trị tình trạng không một chút tiến triễn vì thế gia đình đưa cậu sang Pháp kể từ đó 4 năm rồi chúng ta không gặp lại.


next chapter
Load failed, please RETRY

週次パワーステータス

Rank -- 推薦 ランキング
Stone -- 推薦 チケット

バッチアンロック

目次

表示オプション

バックグラウンド

フォント

大きさ

章のコメント

レビューを書く 読み取りステータス: C11
投稿に失敗します。もう一度やり直してください
  • テキストの品質
  • アップデートの安定性
  • ストーリー展開
  • キャラクターデザイン
  • 世界の背景

合計スコア 0.0

レビューが正常に投稿されました! レビューをもっと読む
パワーストーンで投票する
Rank NO.-- パワーランキング
Stone -- 推薦チケット
不適切なコンテンツを報告する
error ヒント

不正使用を報告

段落のコメント

ログイン