Hai người trở về khách sạn, sau đó cùng nhau uống trà chiều.
Lăng Hiểu bận rộn suy nghĩ về lời thoại, Phó Thời Khâm cầm máy tính xử lý một số công việc.
Mặc dù xin nghỉ phép, nhưng cũng không thể nào hoàn toàn vung tay bỏ bê tất cả, có một số việc vẫn cần anh ta tự mình làm.
Lúc Lăng Hiểu uống nước, lơ đãng nhìn thoáng qua người đàn ông đang nghiêm túc làm việc trước máy tính.
Quả thật vẻ ngoài của Phó Thời Khâm không quá xuất chúng như Phó Hàn Tranh, cũng không đẹp trai như Phó Thời Dịch, nhưng hiện tại dáng vẻ nghiêm túc làm việc của anh ta lại rất có sức hút.
Ánh nắng đầu mùa đông xuyên qua cửa sổ chiếu lên người anh ta, quanh người Phó Thời Khâm giống như được phủ một tầng sáng, nhiều thêm một phần lóa mắt và ấm áp.
Phó Thời Khâm gửi xong một email, vừa mới ngẩng đầu lên liền thấy Lăng Hiểu đang nhìn mình, anh ta sững sờ hỏi.
"Nhìn tôi làm gì?"
Lăng Hiểu cầm cốc café lên uống một ngụm, che giấu lúng túng, nói.