Trái tim Thủy An Lạc đập thình thịch, trời đất chứng giám, cô không hề cố ý!
Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối bước tới, nhìn Thủy An Lạc đang bưng ly trà sữa vẻ mặt đầy kinh hoàng nhìn mình, không kìm được tò mò hỏi: "Sao thế?"
Sở Ninh Dực vừa nói, người đã bước tới nơi, cúi đầu liền nhìn thấy bức ảnh đã bị trà sữa đổ ướt hết.
Đó là... Viên Giai Di!
Thủy An Lạc đặt cốc trà sữa xuống, sau đó cầm khăn tay lau sạch trà sữa trên ảnh, "Chuyện này, không phải em cố ý đâu, em thề em thực sự không cố ý."
Nhưng mà câu này thốt ra, ngay đến cả Thủy An Lạc cũng không thể tin được thì bảo anh tin sao đây, cô và Viên Giai Di đã từng như nước với lửa cơ mà.
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, bế Tiểu Bảo Bối đứng xuống bàn làm việc của anh, nhìn Thủy An Lạc vươn tay lau ảnh chụp.
Thủy An Lạc lau hết trà sữa trên ảnh, nhưng bức ảnh vẫn bị hư hại.
Nhất thời cô cảm thấy đau trứng vô cùng, thế này là sắp chết rồi đúng không?