Sở Ninh Dực hơi híp mắt, trong đầu anh xẹt qua một suy nghĩ, cô nhóc này bị ngáo đấy hả, nếu như cô đang ở trong thành phố thì tất nhiên anh sẽ không dùng cách như thế này để chọc giận Lan Hinh rồi.
Cơ mà đần đần thế này cũng tốt, anh thích cô bé này cứ ngốc nghếch như vậy.
"Bốp..."
Sở Ninh Dực vừa đến gần con trai đã bị cậu nhóc ném điện thoại đập trúng chân.
Tiểu Bảo Bối thấy mình ném trúng ba rồi thì đôi mắt to kia liền chớp chớp tỏ vẻ vô tội, như thể nhóc đang nói với daddy của mình rằng: Không phải con cố ý đâu~
Sở Ninh Dực khom người xuống nhặt điện thoại lên, sau đó trả lại cho thím Vu.
Tiểu Bảo Bối lập tức xoay người xòe cái tay ngắn một mẩu của mình ra đòi di động, nhóc vẫn chưa chơi đã mà.
Sở Ninh Dực đưa tay ra nhấc Tiểu Bảo Bối trong xe tập đi ra, sau đó anh quay sang nhìn thím Vu rồi nói: "Thím Vu, thím cứ về trước đi."
"Vâng." Thím Vu vội vàng cất điện thoại đi, mong là không bị ném hỏng.