Thủy An Lạc nói xong liền cảm thấy có thể thông được chuyện này rồi, chẳng trách Kiều Nhã Nguyễn cứ khăng khăng không chịu cho cô đụng vào di động, chắc sợ cô nói với Sở Ninh Dực xong thì anh lại nói cho Phong Phong biết đây mà.
Kiều Nhã Nguyễn đập mạnh Thủy An Lạc một cái, sau đó đẩy cô bạn mình ra: "Mày đã làm gì hả?"
"Không phải tao, mày làm gì thì có? Sao cái tên điên kia lại tới đây?" Thủy An Lạc vừa nói vừa liếc liếc về phía Phong Phong sắp bước tới.
"Có quỷ mới biết anh ta đến làm gì, chắc bị điên đấy." Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh.
Thủy An Lạc nhìn Phong Phong tới gần phía mình thì lập tức đưa tay kéo Kiều Nhã Nguyễn ra sau lưng. Cô nhếch miệng cười khẩy nhìn về phía Phong Phong: "Phong Ảnh đế cũng muốn đến đây tìm ý nghĩa của cuộc sống nên mới tới để cứu nạn đấy hả?"
"Tránh ra." Ánh mắt của Phong Phong càng trở nên âm trầm, độc ác.