アプリをダウンロード
76.92% Light Of The Shadow | The Battle Of God | / Chapter 10: Chapter 10: Thay Đổi

章 10: Chapter 10: Thay Đổi

Cậu đi vào lớp, nhưng chỉ thấy một không gian im lặng kỳ lạ, nơi mọi người đã tìm chỗ ngồi và bắt đầu chuẩn bị cho tiết học sắp tới. Cậu đứng bên cửa, nhìn vào, không dám bước vào ngay lập tức. Mọi thứ xung quanh bỗng trở nên mờ nhạt, chỉ có cảm giác nặng nề trong lòng.

Karagi nhìn cậu, cười và vẫy tay.

"Lô, vào đi mày không vào à?!"

Cậu đứng lặng, chẳng biết phải đáp lại thế nào. Cuối cùng, cậu mỉm cười gượng gạo, bước vào lớp, cố gắng không để ai nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt mình. Cậu ngồi xuống chỗ, không nói gì, chỉ tập trung vào cái bàn trước mặt.

Một tiếng chuông vang lên, và giáo viên bước vào lớp.

"Chúng ta bắt đầu thôi nào!"

Cậu chỉ lặng lẽ nhìn thầy giáo, cảm giác thời gian như đang kéo dài vô tận.

Cậu bước vào lớp, chưa kịp thở xong thì thầy chủ nhiệm đã gọi tên mình. Cậu nghe thấy giọng thầy vang lên, không kịp chuẩn bị tinh thần, chỉ biết đứng dậy đi lên bảng.

"Lên bảng làm bài kiểm tra miệng đi, Asura."

Cậu bước lên bảng với cái bụng như đang thắt lại, tim đập thình thịch như sắp có một buổi luận văn đại học nào đó. Cả lớp im lặng, những ánh mắt dõi theo cậu như đang chờ đợi một màn trình diễn đáng sợ.

Thầy nhìn cậu một lúc rồi hỏi.

"Câu này, bạn trả lời thử xem, đơn giản thôi mà."

Cậu nhìn vào câu hỏi trên bảng, thở dài một hơi nhẹ nhõm. May mắn là câu hỏi thầy đưa ra không quá khó, chỉ là mấy câu lý thuyết đơn giản về môn học thôi.

"Dạ, thầy, câu này là..."

Cậu bắt đầu trả lời, nhưng dù đã trả lời đúng, trong lòng vẫn không thể thoát khỏi cảm giác lo sợ, như thể thầy đang chờ đợi một sự sai sót nào đó. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác như cả lớp đang quan sát từng động thái của mình.

Thầy gật đầu, nhưng không nói gì thêm.

"Rồi, về chỗ đi."

Cậu quay lại chỗ ngồi, vẫn cảm thấy như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình.

Khi cậu vừa ngồi xuống, thằng bạn Tetsuya bàn trên quay xuống nhìn cậu với ánh mắt pha chút ngạc nhiên rồi lên tiếng.

"Chà, hôm nay thông minh dữ ta, tao tưởng mày không trả lời được rồi, chuẩn bị xuống giám thị nữa chứ haha."

Cậu không biết đáp lại thế nào, chỉ biết nhăn mặt và khẽ lắc đầu. Tetsuya cười vui vẻ, cứ như thể vừa thấy một trận đấu đỉnh cao vậy.

"Ê, mày cũng đừng làm tao sợ vậy chứ, tưởng có ngày mình cũng bị kéo vào cái drama của mày luôn rồi đó."

Cậu chỉ khẽ cười trừ, cố gắng giả bộ bình thản dù lòng vẫn còn chút lo lắng. Thật sự thì cậu chỉ muốn yên tĩnh một chút mà thôi, không muốn thêm bất kỳ rắc rối nào nữa.

Cảm giác như có một ánh mắt vô hình đè nặng lên từng bước đi của cậu khi giám thị đứng ngoài lớp, không rời mắt dù chỉ một giây. Dù không nói gì, nhưng đôi mắt của giám thị vẫn khiến cậu cảm thấy như mình đang bị theo dõi, từng động tác đều bị scrutinized.

Khi chuông tan học reo lên, cậu cảm giác như mình vừa thoát ra khỏi một cuộc kiểm tra căng thẳng. Cả lớp dần dần đứng dậy, nhưng cậu vẫn không dám vội vã, bước ra hành lang với đôi chân như bị gắn chì. Giám thị vẫn đứng đó, như một bóng ma lượn lờ trong góc mắt cậu, khiến mọi bước đi đều cảm thấy nặng nề và không tự do.

"Trời ơi, sao mà cứ như đang ở trong phim trinh thám vậy!"

Cậu thầm nghĩ, nhưng dù có nghĩ gì đi nữa, vẫn phải ra ngoài mà không làm gì thêm để thu hút sự chú ý nữa. Cậu chỉ mong sao ngày hôm nay kết thúc nhanh chóng.

Cậu ngồi xuống bàn trong quán trà sữa, nhìn quanh. Cả quán không quá đông, chỉ có vài nhóm học sinh ngồi trò chuyện ồn ào, không khí khá dễ chịu. Cậu gọi một ly trà sữa trân châu, đợi người phục vụ mang ra.

Tôi định mời thằng Tetsuya ly trà sữa nhưng nó nói nó bận nên đành chịu vậy

Cậu chậm rãi khuấy ly trà sữa đang nóng hổi.

Quán yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ loa. Cậu hít một hơi dài, cảm giác một mình giữa không gian này cũng không tệ lắm.

"Thôi thì ngồi một mình cũng được, đâu có ai cấm."

Cậu tự nhủ rồi tiếp tục nhấm nháp ly trà sữa, cảm giác vị ngọt trong miệng khiến tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

Cậu ngồi lặng lẽ trên ghế. Trong đầu cứ vang lên những lời của giám thị, những lời trách móc của bố mẹ.

"Lần sau còn như vậy nữa thì không có điện thoại đâu."

Cậu thở dài, cảm thấy nghẹn lại trong cổ họng. Cả ngày hôm đó, mọi thứ cứ xoay vòng trong đầu, không thể dừng lại.

"Phải thay đổi thôi, không thể để mọi thứ đi quá xa như vậy nữa."

Cậu quyết định, lần sau sẽ không như vậy nữa, ít nhất là cố gắng làm điều gì đó khác biệt.

"Phải thay đổi, không thể cứ sống mãi trong tình trạng này."

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng một niềm quyết tâm nhỏ nhoi, hy vọng rằng mình sẽ có thể làm tốt hơn lần sau.

Sáng hôm nay, cậu thức dậy sớm hơn mọi ngày, như thể đây là một cơ hội mới để làm lại từ đầu. Cảm giác có chút gì đó khác biệt, như thể cậu đã chuẩn bị cho một ngày mới đầy năng lượng.

"Cố gắng không để mẹ phải nhắc nhở nữa."

Cậu đứng dậy khỏi giường, vội vã vào nhà tắm, làm mọi việc một cách nhanh chóng nhưng vẫn cố gắng không bỏ sót gì. Khi xuống bếp, mẹ đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Cậu ăn vội, hít thở thật sâu, muốn bắt đầu ngày mới một cách tích cực.

"Nhưng sao vẫn thấy thiếu thiếu cái gì nhỉ?"

Đột nhiên, cậu nhận ra điều gì đó lạ lùng. Dù đã cố gắng để không bị ảnh hưởng, nhưng một phần trong cậu vẫn cảm thấy thiếu vắng. Nhìn quanh, chiếc điện thoại nằm ở trên bàn, im lặng như một thứ xa xỉ.

"Đúng rồi, không có điện thoại bên cạnh."

Cậu thở dài, tuy cố gắng không nghĩ đến nó, nhưng cảm giác như một phần của mình đang thiếu mất thứ quan trọng ấy.

Cậu bước vào trường với tâm trạng có chút căng thẳng. Khi nhìn thấy giám thị đứng ngay ngoài lớp, cậu cố gắng bước qua thật nhanh, mắt nhìn thẳng về phía trước, hy vọng không ai chú ý đến mình. Mỗi bước đi đều cảm thấy nặng nề, như thể có một ánh mắt vô hình đang dõi theo mình.

Vừa vào lớp, thầy chủ nhiệm nhìn cậu một lúc, rồi chỉ nhẹ nhàng bảo

"Hôm nay cố gắng học tốt nhé."

Cậu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, lòng tự nhủ

"Chắc chắn, hôm nay không để chuyện gì xấu xảy ra nữa."

Cảm giác như áp lực của ngày hôm qua vẫn còn đè nặng, nhưng cậu quyết tâm không để nó ảnh hưởng đến hôm nay.

Cố gắng quên đi mọi chuyện, tập trung vào học, và hy vọng rằng mình sẽ không phải đối mặt với thêm vấn đề gì trong suốt ngày hôm nay.

Cậu ngồi xuống bàn học, nhưng dù đã cố gắng, tâm trí vẫn không thể tập trung vào bài giảng. Những suy nghĩ về những chuyện đã qua cứ luẩn quẩn trong đầu, như một cuốn phim quay chậm mà cậu không thể tắt đi.

Cảm giác lo lắng, bất an không dứt, như thể có điều gì đó vẫn đang treo lơ lửng trên đầu mình.

Giờ học dần trôi qua, thầy giảng bài mà cậu không thực sự nghe rõ, mọi thứ cứ mơ hồ như một lớp sương mù.

Cậu liếc mắt qua cửa sổ, nhìn những đám mây trôi qua, cố gắng để tâm trí mình không bị cuốn vào những suy nghĩ tiêu cực.

Thật lạ, hôm nay lớp học cứ như một không gian khác, không có sự hiện diện của giám thị, không có ai theo dõi, không có áp lực đè nặng lên từng quyết định nhỏ.

Mọi thứ cứ bình thường đến kỳ lạ, như thể không có chuyện gì xảy ra cả. Cậu cứ ngồi đó, khẽ thở dài, cố gắng tận dụng chút yên bình này, để tạm quên đi những chuyện đã qua.

Lúc nghỉ giữa giờ, mấy đứa bạn trong lớp kéo nhau lại gần cậu, cười đùa như thường lệ. Một đứa trong bọn chúng hỏi với giọng trêu chọc:

"Ê, sao hôm qua mày im lặng thế, làm như có chuyện gì không vậy?"

Cậu liếc mắt nhìn chúng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, rồi trả lời:

"Chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi."

Những đứa bạn nhìn nhau rồi bật cười, như thể cậu vừa nói một câu gì đó hết sức hài hước. Một đứa trong số chúng lên tiếng:

"Chắc hôm qua bị bố mẹ la đúng không? Thôi, đi chơi đi, chúng ta ra ngoài một chút cho vui!"

Cậu khẽ lắc đầu, cảm thấy mệt mỏi trước những lời trêu chọc này. Mặc dù rất muốn tránh xa những rắc rối, nhưng cậu không muốn làm mất lòng bạn bè, chỉ là hôm nay cậu thực sự không muốn ra ngoài. Cậu nhìn vào lớp học, trong đầu nghĩ đến việc học bài, không muốn để mọi chuyện đi quá xa thêm nữa. Cậu trả lời một cách mệt mỏi:

"Thôi, các cậu đi đi, mình ở lại lớp học tiếp."

Mấy đứa bạn nhìn nhau, rồi một đứa lên tiếng:

"Rồi, thế thì tự học đi, đừng có quên làm bài nhé!"

Cậu chỉ gật đầu nhẹ, trong lòng thở phào. Bầu không khí trở lại bình thường, nhưng cảm giác trống vắng lại một lần nữa bao phủ cậu.

Sân trường giờ ra chơi lúc nào cũng náo nhiệt. Nhóm bạn của cậu vẫn đang tụm lại gần cây cổ thụ giữa sân, cười nói rôm rả về một chuyện gì đó. Tiếng cười vang lên không ngớt, nhưng cậu không tham gia, chỉ đứng cách xa một chút, lặng lẽ quan sát.

Ánh mắt cậu lơ đãng nhìn về phía lớp học, nơi mà lẽ ra bây giờ phải trống trơn vì tất cả mọi người đều đang ở ngoài. Nhưng không, bên trong đó có một bóng dáng đang đứng. Cậu nheo mắt nhìn kỹ hơn, nhưng ánh sáng ngoài sân quá chói khiến cậu khó nhận diện rõ người đó là ai.

Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng cậu. Người đó có nước da ngăm, dáng đứng ngay ngắn, tay cầm một tập giấy gì đó. Trong đầu cậu lập tức bật lên một suy nghĩ. Chẳng lẽ nào… hội trưởng hội học sinh?

Cậu theo phản xạ nhìn quanh xem có ai khác cũng nhận ra không, nhưng dường như không ai để ý đến lớp học ngoài cậu. Bình thường, hội trưởng hội học sinh đâu có lý do gì để xuất hiện trong lớp vào giờ ra chơi thế này? Không lẽ có chuyện gì quan trọng sao?

Trong lòng cậu dấy lên một sự tò mò khó tả. Đứng thêm một lúc nữa, cậu tự hỏi có nên vào kiểm tra hay không. Nhưng nếu vào đó mà gặp hội trưởng thật thì biết nói gì đây? Hỏi thẳng luôn à? Hay giả vờ quên đồ rồi tiện thể nhìn xem người đó đang làm gì?

Cậu băn khoăn, nhưng rồi vẫn đứng yên tại chỗ, cố gắng nhìn kỹ thêm lần nữa.

Cậu vẫn đứng đó, ánh mắt lơ đãng nhìn vào lớp học, nhưng cũng không còn cố gắng nhìn rõ người bên trong nữa. Dù là ai đi chăng nữa thì cũng không liên quan gì đến cậu.

Một lát sau, bóng người kia bắt đầu di chuyển. Cô ấy đi về phía cửa lớp, động tác không vội vã cũng không chậm rãi, như thể đã làm xong việc cần làm. Khi cánh cửa mở ra, ánh sáng từ sân trường chiếu vào khiến khuôn mặt cô ấy lộ rõ hơn trong giây lát.

Là hội trưởng thật.

Cậu có thể nhận ra nhờ mái tóc dài buộc cao gọn gàng, dáng người thẳng tắp và gương mặt lúc nào cũng toát lên vẻ điềm tĩnh. Nhưng cậu cũng chẳng suy nghĩ quá nhiều. Hội trưởng hội học sinh có thể xuất hiện ở bất cứ đâu trong trường, không có gì lạ khi cô ấy vào lớp để kiểm tra giấy tờ hay xử lý công việc gì đó.

Cô ấy đi ngang qua hành lang, bước xuống cầu thang, rồi dần khuất khỏi tầm mắt. Cậu cũng không quay đầu lại nhìn theo, chỉ thở ra một hơi nhẹ nhõm, như thể vừa bỏ qua một chuyện không cần thiết phải bận tâm.

Ngoài sân, tụi bạn vẫn đang cười nói rôm rả. Cậu liếc nhìn bọn họ một chút rồi quyết định đi loanh quanh cho hết giờ ra chơi. Bầu không khí trong trường vẫn ồn ào như mọi khi, chẳng có gì thay đổi cả.

Trời hôm nay nắng chói chang, ánh mặt trời hắt xuống sân trường khiến mọi thứ như phản chiếu một thứ ánh sáng chói lóa.

Không khí oi bức, dù có gió thổi nhẹ cũng không đủ xua tan cảm giác nóng nực. Cậu đứng đó một lúc lâu, mặc kệ ánh nắng chiếu xuống người mình, cũng chẳng buồn nhấc chân đi.

Cảm giác mệt mỏi len lỏi khắp cơ thể. Không phải do thời tiết, cũng không hẳn do thiếu ngủ, mà là một loại cảm giác khó diễn tả, như thể tâm trí cậu đã quá tải sau quá nhiều chuyện xảy ra gần đây. Một phần nào đó trong cậu chỉ muốn trốn đi, tìm một nơi yên tĩnh mà không ai có thể làm phiền.

Sau một hồi do dự, cậu quyết định xuống căng tin mua một ly nước.

Căng tin giờ này không quá đông, chỉ có một vài học sinh đang ngồi rải rác ở các bàn, phần lớn là những đứa thích tránh nắng hoặc không muốn ra sân trường. Cậu bước tới quầy, gọi một ly nước mát rồi tìm một góc khuất ngồi xuống.

Cầm ly nước trong tay, cậu khuấy nhẹ lớp đá bên trong, nhìn chằm chằm vào những giọt nước đang tan dần mà chẳng buồn uống.

Ngồi một mình ở đây có lẽ sẽ đỡ hơn là đứng lặng lẽ ngoài sân nhìn người khác vui vẻ. Nhưng cảm giác trống rỗng vẫn không biến mất, cứ như thể dù có đi đâu, làm gì, cậu cũng không thể thoát khỏi nó.

Cả ngày hôm đó trôi qua một cách bình lặng. Không có giám thị đứng ngoài cửa lớp theo dõi. Không có bài kiểm tra miệng đột xuất khiến tim đập thình thịch.

Không có ai nhắc đến chuyện cũ hay nhìn mình với ánh mắt dò xét. Cũng không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Dường như đây chính là điều mà cậu đã mong muốn suốt từ đầu tuần đến giờ: một ngày không có lỗi lầm nào, không có rắc rối nào bám theo.

Buổi chiều, cậu thu dọn sách vở rồi ra về sớm hơn thường lệ. Không la cà, không tạt ngang quán trà sữa hay tiệm game cùng đám bạn. Cứ thế đi thẳng về nhà, như một học sinh ngoan đúng nghĩa.

Vừa bước vào cửa, cậu đã thấy mẹ đang ngồi trong phòng khách. Bà quay lại nhìn cậu, có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy cậu về đúng giờ, không có vẻ gì là vừa dính vào một vụ rắc rối nào đó.

Mẹ hỏi cậu hôm nay có chuyện gì không, có vấn đề gì ở trường không.

Cậu chỉ gật đầu, ra hiệu rằng không có gì đáng lo.

Mẹ nhìn cậu một lát rồi khẽ mỉm cười.

Bố cũng chỉ nói ngắn gọn rằng tốt rồi, cứ tiếp tục như vậy.

Nghe được câu đó, cậu bỗng cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ. Suốt mấy ngày qua, cậu cứ nghĩ rằng bầu không khí căng thẳng trong nhà sẽ kéo dài mãi, nhưng hóa ra chỉ cần mình cố gắng một chút, mọi thứ cũng có thể thay đổi.

Dù vậy, trong lòng cậu vẫn có chút lo lắng. Liệu mình có thể giữ được trạng thái này bao lâu? Một ngày? Hai ngày? Hay tới cuối tuần?

Cậu hy vọng ít nhất lần này, mình có thể duy trì nó lâu hơn một chút.

Chiều hôm đó, cậu ngồi vào bàn học, mở vở ra và bắt đầu làm bài tập. Không còn cảm giác nặng nề như những ngày trước. Không có tiếng cãi vã vang vọng từ phòng khách. Không có ánh mắt dò xét hay những lời răn đe.

Mọi thứ bỗng chốc trở nên yên bình đến lạ.

Cậu cầm bút lên, lật đến trang bài tập hôm nay. Những con chữ và con số không còn nhảy múa loạn xạ trước mắt như trước nữa. Dù vẫn chẳng thích thú gì với mấy phương trình toán học hay bài văn dài lê thê, nhưng ít nhất lần này cậu không thấy chúng đáng sợ như trước.

Không có điện thoại bên cạnh để lén mở ra xem tin nhắn. Không có giám thị đứng ngay cửa sổ lớp học làm cậu thấp thỏm lo lắng. Không có nỗi ám ảnh bị gọi lên bảng mà chẳng biết gì để trả lời.

Cậu cứ thế chăm chú làm bài, từng chút một.

Thỉnh thoảng, cậu lại ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã ngả sang màu cam nhạt, hoàng hôn dần buông xuống. Tiếng xe cộ ngoài đường vọng vào nghe nhộn nhịp mà bình yên.

Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu: Có lẽ, mình thực sự có thể thay đổi.

Không cần phải thay đổi gì to lớn. Chỉ cần từng chút một, từng ngày một, từng hành động nhỏ một.

Cậu thở ra một hơi dài, rồi tiếp tục cắm cúi vào cuốn vở trước mặt.


Load failed, please RETRY

週次パワーステータス

Rank -- 推薦 ランキング
Stone -- 推薦 チケット

バッチアンロック

目次

表示オプション

バックグラウンド

フォント

大きさ

章のコメント

レビューを書く 読み取りステータス: C10
投稿に失敗します。もう一度やり直してください
  • テキストの品質
  • アップデートの安定性
  • ストーリー展開
  • キャラクターデザイン
  • 世界の背景

合計スコア 0.0

レビューが正常に投稿されました! レビューをもっと読む
パワーストーンで投票する
Rank NO.-- パワーランキング
Stone -- 推薦チケット
不適切なコンテンツを報告する
error ヒント

不正使用を報告

段落のコメント

ログイン