アプリをダウンロード
50% Sứ đồ của quỷ thần / Chapter 2: Chương 2: Đời người miễn có siêu nhiên đều bán được giá cao

章 2: Chương 2: Đời người miễn có siêu nhiên đều bán được giá cao

"Mấy giờ rồi *ngáp dài* ủa gì đây"

Cu cậu ngồi dậy cầm điện thoại lên xem.

"Đậu má, có tên điên nào muốn mua ý tưởng thật à, không ngờ luôn. Phải rep người ta trước đã"

~ting~

"Uồi rep nhanh thế, khả năng cần gấp lắm, vớ bở rồi hêhe"

Và thế là cậu muộn học🫵😹

...

Cu cậu đến trường muộn, phải nghe giáo sư cằn nhằn một trận. Nhưng biết người mua cùng trường nên cậu vẫn hớn hở lắm. Cu cậu đến nhà thể chất chờ người, loay hoay kiếm cái xó ngồi cho thoải mái. Đợi người lâu đến mức sắp vào giờ giảng tiếp theo rồi mà chưa thấy đâu, cu cậu nhắn hối người ta liên tục. Nhắn qua nhắn lại một lúc vẫn chả thấy ma nào.

"Con mọe nó bị scam, tao mà biết được là thằng con nào, tao đánh cho thành tàn tật luôn"

Cu cậu tự than một mình.

"Chứ không phải do mày ngu à"

Bạn thân Tưởng của cu cậu bắt đầu công cuộc chõ mõm vào.

"Cạc, do tao có niềm tin vào người tốt thôi cu, chứ không người bình thường nào chuyển tiền cọc rồi mới hẹn gặp"

"Ủa từ từ, thế mày cũng có lỗ cái gì đâu, mắc đéo gì cọc thế?"

"Mày không phải người trong cuộc mày không hiểu được đâu, cái cảm giác này như người ta biết tao có lòng tự trọng cao~ nên phải giả vờ để bố thí cho tao đấy"

"Mày... hả? Cái đéo? À thôi bỏ đi *thở dài* thế có tiền thì bao anh em mày tí đê~"

"Éo có đâu cu, tao mất bao nhiêu công sức, đổ bao chất xám mới có được mấy đồng này đấy"

"Mày có phải bỏ cái đéo gì đâu, thôi được rồi, vậy mày bao time, còn ăn uống bọn tao tự lo"

"Chốt *pose jojo*"

"Này hai anh có tính học tiết tôi không đấy, không thì có thể về"

Thầy cầm sách chỉ về hướng hai thằng cu.

"Dạ bọn em làm phiền thầy giảng rồi ạ"

2 thanh niên đứng dậy vừa gãi đầu ngại ngại vừa đáp lại với thầy cùng lúc.

...

Tan trường, trên đường về nhà cu cậu và mấy thằng bạn ghé vào quán nét nằm ở phía đằng sau trường. Năm thằng vào quán tìm năm máy trống cạnh nhau để mấy thằng ngồi gần nhau như mọi khi. Nhưng quán này chật hết rồi, máy trống cứ lẻ tẻ mỗi chỗ.

"Hay ra quán nét ở chợ đê" Cu Tưởng nói

"Nhưng mấy cái sạp cá bên ngoài tanh lắm cu" Cu Hứa nói

"Thế rồi là muốn chơi ở đâu? Nhanh lên mấy em, mất thời gian quá" Cu Lầm nói

"Mọe cái thằng này giục cờ cờ, anh em có vội thua cuộc như mày đâu" Cu Hứa nói

"Thế rồi tính sao, bố bao các con đấy Lầm, các con nghe bố hết" Cu Ngạo nói

"Thế vào mọe quán chơi tạm đê, mỗi thằng một chỗ bật cái mic lên nói" Cu Lầm nói

Bốn thằng bạn cậu nhất trí rồi đi kiếm chỗ, còn cu Lầm thì đi nạp tiền . Nạp time xong thằng nào thằng đấy làm bố, đéo nể tiền ai luôn. Đang chơi hăng thì khát nước nên cu Lầm nhấc 1 bên tai nghe lên rồi gọi chủ quán, vô tình nghe thấy giọng đứa con gái máy bên đang lẩm bẩm chửi thằng cha nào đấy. Cu cậu gọi xong cũng kệ méo quan tâm.

...

Hết tiền là mấy cu cậu về liền, cu Lầm vừa đứng lên thì ngó qua gái máy bên.

"Uồi bạn viết truyện à, sao thấy ngồi im thế, bí ý tưởng đúng không *vỗ vai con gái nhà người ta* nếu cậu bí thì tôi bán cho cậu"

"Bán con mọe mày đấy *đập bàn*"

"Bình tĩnh, chill chill, sao phải gắt thế, tôi thấy bạn có vẻ bí, mà dạo này tôi cũng kẹt xíu nên chỉ mở lời cho đời tí mỡ thôi mà"

"Có ai bí mà bao net bạn cả chiều không hả?"

Bốn mắt nhìn nhau, cu cậu chả biết nói gì.

"Tôi tên Xiêm, không có ý gì đâu nhưng nay tôi mới bị scam, nên có hơi bực việc bạn đây bán ý tưởng"

"Thật trùng hợp, nay tôi cũng bị scam, nhưng may mà được đặt cọc trước, không thì bị troll rồi"

Nghe câu này xong , Xiêm nheo mắt nhìn Lầm, bật mode đa nghi.

"Này bạn sinh viên đúng không? Trường đại học điện kinh tế đúng không?"

"Ồôo, sao bạn biết hay vậy, bạn xem bói à"

"Có phải hai người hẹn gặp nhau ở nhà thể chất đúng không?"

"Ýe đúng rồi á! Ủa mà sao cậu biết hay v-

Ầu thì ra là vậy"

Cu cậu cười nhạt nhìn cô bạn, da đổi màu từ vàng thành trắng luôn.

"Ờm, chị có thể cho em khất vài ngày không, em có lỡ bao sạch tiền lũ bạn rồi"

{Nói dối trắng trợn, bộ kéo cả lớp đi net hay gì mà bào được sạch hai triệu tiền cọc của tôi thế}

Cô bạn cau mày nhìn cu Lầm.

"Thôi được rồi, đằng nào cậu cũng dùng tiền của tôi rồi. Cậu chỉ cần đưa bản ý tưởng như đã nói cho tôi là được"

Cu cậu bối rối, vì tưởng chỉ cần kể trực tiếp cho người ta là được. Căn bản vì đời người quá dài để cậu nắm được hết các chi tiết quan trọng. Nên nói thẳng ra là cậu chả làm gì ngoài xem qua loa mấy kí ức.

"Ờm thì có một chút chuyện, hay để tôi kể cho cô rồi cô viết lại có được không"

"*đập bàn* Kể cái đầu nhà cậu, tôi với cậu cũng chỉ là sinh viên. Hai triệu khi còn ngồi ghế nhà trường với sinh viên không phải nhỏ đâu"

"Dạ em xin lỗi, để em về viết ra gửi cho chị"

Cu cậu chắp hai tay cầu xin.

"Cho cậu hai hôm, sáng ngày thứ ba phải gửi tôi. Nếu quá thời hạn thì cậu phải trả lại cho tôi hai triệu và thêm năm trăm tiền làm tôi mất thời gian"

{Con mọe nó ăn cướp à, mình có nghỉ học với thức 2 ngày chưa chắc đã xem xong để mà viết, à hay mình...}

"Ờm thì về việc ý tưởng và cốt truyện í, mình có thể bàn lại được không. Thay vì để em viết ra thì hãy để em kể trực tiếp với chị đi, tại nội dung với cốt truyện đã hoàn hảo trong đầu em cả rồi. Nếu mà viết ra thì nó dài lắm á"

Cu cậu vừa nói vừa dùng ngón trỏ tay trái gõ bên thái dương mình.

"Không được! Nếu thế, thay vì tôi là tác giả thì thì tôi thành nhà soạn rồi. Và nếu thực sự có làm vậy thì cậu mới là người phải trả tiền cho tôi, vì tôi là người sẽ viết cho cậu. Truyện của cậu có nổi hay không thì chưa biết, nhưng bất kể là có kiếm được ít đồng hoặc không có đi nữa thì cậu luôn phải trả tiền cho tôi. Việc bán truyện cũng là cậu tự giải quyết."

Cô bạn chỉ thẳng tay vào cậu, nói thẳng ra cho cậu hiểu rằng ở đời không có chuyện ngon ăn như thế.

{Con mọe nó, thế thì có mà nợ mất. Làm sao đây, giờ mà bảo cứ thế triển thì mình lại phải cày tiền để trả lương cho cô ta mất. Không chịu đâu, mình không thể vừa lo tiền sinh hoạt vừa trả tiền để viết truyện được. Nhưng nếu bỏ cuộc vẫn phải đền cô ta hai triệu rưỡi, không chết đói cũng phải vay nợ mất. Thế thì việc sinh hoạt ổn định này sẽ vỡ tan vì phải thêm lịch làm , một công việc là quá mệt rồi}

Sau một hồi bùng nổ suy nghĩ, cu cậu quyết định tạm đồng ý. Bàn bạc qua lại xong hai người thống nhất người kể người viết bằng hợp đồng.

"Ok chốt vậy nhé. Về việc hợp đồng tôi sẽ soạn gửi cậu xem file trước, sau đó sẽ in rồi hẹn cậu kí sau"

"Rồi rồi, nhưng cô vẫn phải giúp tôi cùng quảng bá cho mọi người, ý tưởng tôi cũng nghĩ ra vừa nãy rồi"

"Ok chốt deal, làm ăn thuận lợi"

Hai người bắt tay nhau, rời quán nét đường ai nấy về.

... Ba tháng sau

"Đây, lương của cô đây. Sắp tới chúng ta tạm thời ngừng ra chương, tôi phải ôn lại để thi tốt nghiệp"

Cậu cầm phong bí tiền đưa cho cô, cô gái cầm rồi mở ra xem.

"Chà, tháng này hẳn bốn triệu luôn. Không ngờ cái món võ cậu tạo ra lại giúp ta kiếm được bộn tiền đấy. Dùng nó để quảng bá truyện võ học đúng là ý tưởng hay"

Cô gái vừa cười vừa xòe tiền thành quạt, phất phất làm màu.

"Bình thường thôi, tôi đã nói với cô là sẽ ổn thôi mà. Mọi chuyện xảy ra đều đã nằm hết trong đầu tôi"

Cu cậu ngẩng mặt lên trần nhà, lời nói ra vẻ, nhếch mép tự hào.

"Thế mà có người hồi đầu rặn mãi mới ra chữ để kể, xong còn phải đi mượn từ điển của tôi để xem đấy~ Ấy vậy mà tôi chép lời xong vẫn phải bỏ công ra sửa, hàii~"

"Im đê đờ mờ, không có tôi thì cô vẫn chỉ đồng có đồng không thôi"

{Mọe nó, may mà não nhảy số đem mấy cái món võ linh tinh để quảng bá. Tuy chả có thần công hay gì nhưng để thực chiến vẫn tốt, chắc là thua mỗi súng đạn. Mất hai tháng để mình luyện đến ngưỡng thành thạo, vừa làm vừa tập để duy trì truyện ổn định. May mà chiến thuật giả baba hóa ninja rùa thành công, không mình bỏ dở giữa chừng vì lao lực mất}

Cụ thể về chiến thuật marketing của cu cậu như sau: tháng đầu cậu cứ sáng học, chiều làm, tối luyện võ đều đặn mỗi ngày; tháng sau vẫn duy trì lịch trình như thế, nhưng ngày nghỉ thì lặn lội đi khiêu chiến các môn võ, cố tình để thua trên live(thực ra do mới đầu gà nên không ăn lại), để cộng đồng mạng đem ra thành trò đùa chế meme bla bla; đầu tháng tiếp theo đi khiêu chiến lại, lần này võ đã luyện thành, cộng với việc có kinh nghiệm thua nên đại thắng, nhưng vẫn phải khiêu chiến võ quán theo thứ tự để không bị mọi người nhận ra mình dắt mũi mạng xã hội.

"N-Này tôi có một câu hỏi"

Cu cậu lúc này đang bối rối, lắp ba lắp bắp hỏi người ta.

"Hửm, nói đê"

Cô gái cầm điện thoại, ngước mắt nhìn cu cậu.

"Tôi thấy cô... ờm, thì là... không biết cô nghĩ như nào về tôi, nhưng tôi thấy cô đẹp lắm"

Mặt cậu trông bối rối, mắt nhìn xuống đất, ngại ngùng nói với cô.

"Trờii~ gì đây, gì đây ta~ sếp tôi đang muốn tán tôi kìa~"

"Làm gì c-có. Nhưng n-nếu cô cần một người cùng cô phát cơm chó, thì để tôi giúp được không"

Cu cậu mặt đỏ đến độ người bình thường có thể thấy. Lần đầu cậu tiếp xúc với con gái lâu đến vậy, nên lỡ có tình cảm với cô bạn mình luôn.

"Há há, coi người nào bẽn lẽn kìa. Há há. Xin lỗi, xin lỗi. Tôi có người yêu rồi"

"*phụt*Hả??, nhưng chúng ta *ho do sặc* đi với nhau suốt mà, tôi có thấy cô nhắc mọe gì đến bạn trai đâu??"

Cu cậu sốc đến độ đang uống chai nước thì sặc luôn. Mặt cậu đang cà chua mà không biết phải phải cập nhật màu gì cho hợp cảnh.

"Nói gì vậy, chúng ta còn chả phải là bạn bè thân thiết gì, sao tôi phải kể với cậu chứ. Thậm chí đây là công việc, cậu có bị điên không khi nảy sinh tình cảm với người cậu thuê chứ. Bộ muốn lợi dụng tôi làm không lương hay gì"

Cô gái đứng phắt dậy chỉ thẳng tay vào cậu cáu gắt, nói xong liền quay người bỏ đi, để lại cậu một mình trong căn phòng.


Load failed, please RETRY

週次パワーステータス

Rank -- 推薦 ランキング
Stone -- 推薦 チケット

バッチアンロック

目次

表示オプション

バックグラウンド

フォント

大きさ

章のコメント

レビューを書く 読み取りステータス: C2
投稿に失敗します。もう一度やり直してください
  • テキストの品質
  • アップデートの安定性
  • ストーリー展開
  • キャラクターデザイン
  • 世界の背景

合計スコア 0.0

レビューが正常に投稿されました! レビューをもっと読む
パワーストーンで投票する
Rank NO.-- パワーランキング
Stone -- 推薦チケット
不適切なコンテンツを報告する
error ヒント

不正使用を報告

段落のコメント

ログイン