Chương 109: Thiên điểu.
Bành!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Cánh cửa lớn bằng đá dày hơn một thước vỡ tung ra sau cú đấm như trời giáng của Vương Nhất Tự.
"Không cần phí thời gian để tìm cơ quan mở cánh cửa đâu.
Như này nhanh hơn!"
Vương Nhất Tự thản nhiên nói, chân bước từng bước đi qua đống đá nằm ngổn ngang.
Ba đệ tử khoé miệng co giật, gương mặt hiện lên đặc sắc.
Lúc nào cũng là như vậy, chưởng môn của bọn hắn lúc nào cũng tự tin, cũng ngưu bức như vậy.
Bước vào một nơi tràn đầy ma nhân và ma khí giống như nơi này mà vẫn có thể ung dung, tự tại, tựa như là đang đi tham quan, thiên hạ có được mấy ai cơ chứ?
Đám người Thương Sơn phái đi qua một dãy hành lang dài và tối tăm, lối đi lúc này chia làm ba lối khác nhau.
"Chưởng môn, chúng ta nên đi lối nào đây?"
Trương Tấn nhìn vào ba lối đi giống hệt nhau, hỏi.
Vương Nhất Tự tay nâng cằm suy nghĩ trong chốc lát sau đó chỉ tay vào từng lối đi.
"Thiên Cầm, A Kiệt, hai ngươi đi lối bên trái"
"Vâng, chưởng môn!"
Lục Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt gật đầu.
"Bản tọa ở giữa.
Còn lại là của ngươi và nó!"
"Chưởng môn..."
Trương Tấn khoé miệng giật giật.
"Ngươi có ý kiến gì sao?!"
Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi.
"Đệ tử... không...có ý kiến...!"
Trương Tấn cúi đầu, hiện lên một thân ủ rũ.
"Nhớ cẩn thận!
Đi thôi!"
Vương Nhất Tự ung dung thẳng tiến, tay giơ cao vẫy vẫy đám đệ tử.
Tiếp sau đó, Lục Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt cũng cất bước đi vào lối rẽ bên trái.
'Chưởng môn tại sao lại cho ta đi với con hung thú này cơ chứ...?
Nếu gặp phải kẻ địch mạnh... một mình ta làm sao mà chống lại được...?'
Trương Tấn khổ sở suy nghĩ, lầm lũi bước theo sau chó giữ nhà.
Nhưng mà Trương Tấn có lẽ đã quên một điều, rằng chó giữ nhà này là một Nhị giai thú.
Lục Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt đi được một đoạn khoảng chừng trăm thước thì bắt gặp một cánh cửa lớn màu đỏ với họa tiết hai thiên điểu ở hai bên.
Đẩy cửa bước vào, gương mặt cả hai chợt hiện lên kinh ngạc vì khung cảnh trước mắt.
Một căn phòng rộng lớn sáng sủa được trang trí cầu kỳ lộng lẫy, làm cho con người ta cảm thấy nhẹ nhàng thư thái không hề cảm thấy khó chịu hay bất an như những chỗ mà cả hai đã đi qua.
Chính giữa căn phòng là năm mỹ nhân xinh đẹp ăn vận y phục đủ màu sắc đang nhảy múa tựa như thiên điểu đang vờn vũ với nhau.
Ngồi phía sau một mỹ nhân xinh đẹp khác hai bàn tay đang nhảy múa trên những phím đàn cầm đặt trên bàn trước mặt.
Toàn cảnh như một chốn thần tiên.
"Sư đệ, cẩn thận!"
Lục Thiên Cầm nhắc nhở.
Giữa một nơi tràn ngập ma khí như nơi này, lại xuất hiện một chỗ đẹp lung linh sáng sủa thế này tuyệt nhiên là điều bất bình thường.
Âu Dương Kiệt khẽ gật đầu.
Cả hai bước đến gần đám người đang nhảy múa kia.
Tiếng đàn cầm chợt ngưng lại, đám nữ nhân cũng ngừng nhảy múa, ánh mắt hướng về hai kẻ lạ mặt.
"Ôi chao, các chị em nhìn xem này, là một nam nhân a!"
"Thật là đẹp trai quá đi a!"
"Nào nào, lại đây chàng trai, cùng nhau nhảy múa nào!"
Đám nữ nhân ùa đến vây quanh Âu Dương Kiệt.
Lục Thiên Cầm đứng bên cạnh, hai chân mày nhăn lại, tỏ vẻ khó chịu.
Nữ nhân ngồi phía xa, hai bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bàn, nhỏ nhẹ nói.
"Hai vị khách lạ mặt, hai vị đã đường xa cất công đến đây, hay là hãy ở lại đây cùng bọn ta vui đùa nhảy múa, tận hưởng cuộc sống chốn thần tiên này!"
"Hai người bọn ta đến là để tìm người, không có thời gian rảnh mà nấn ná lại chỗ này!"
Âu Dương Kiệt nói đến đây liền bị Lục Thiên Cầm ngăn lại.
"Sư đệ, đừng có chưa đánh mà đã tự khai.
Chúng ta không cần nói lý do đến đây với đám người này!"
"Ồ, hóa ra là đến tìm người sao?!"
"Thế thì hai người đến đúng chỗ rồi đấy!"
"Nào, lại đây đi nào, chàng trai!"
Đám nữ nhận giở ra giọng điệu đùa cợt.
"Phiền các vị tránh ra!
Bọn ta đang gấp!"
Âu Dương Kiệt giọng âm trầm nói.
"Nếu như không tránh thì sao hả, chàng trai?!"
Một nữ nhân trong đám người lên tiếng, cơ thể ả lan tỏa ra một mùi hương mê hoặc.
"Là độc!
Sư đệ mau lùi lại!"
Lục Thiên Cầm lên tiếng cảnh báo, liền sau đó lùi lại ba bốn bước.
Nhưng Âu Dương Kiệt không hề phản ứng gì cả, chân vẫn đứng nguyên một chỗ, gương mặt hắn sạm đen lại.
'Không hay! Sư đệ hình như đã trúng độc'
Lục Thiên Cầm nhăn mặt suy nghĩ, nàng liền từ trong không gian giới chỉ lấy ra Lưu Ly kiếm, mũi kiếm hướng về phía năm nữ nhân kia.
"Ai nha, ngươi sao lại rút kiếm ra thế?
Bọn ta chỉ là muốn cùng các ngươi nhảy múa vui vẻ thôi mà"
"Mau thả sư đệ ta ra!"
Lục Thiên Cầm nói lớn.
Lúc này, từ trong ống tay áo của những nữ nhân kia đột ngột xuất ra một mảnh vải màu đỏ quấn lấy chân tay của Âu Dương Kiệt.
"Nếu không buông ra thì ngươi sẽ thế nào nào?"
"Muốn thử xem ai nhanh hơn không?"
Đám nữ nhân buông lời chế giễu Lục Thiên Cầm.
'Chết tiệt, bất cẩn rồi'
Thiên Cầm tự trách bản thân.
"Tránh ra!"
Âu Dương Kiệt hét lớn, cơ bắp gồng lên cuồn cuộn xé toạc đi những lớp vải kia.
Đám nữ nhân gương mặt hiện lên bất ngờ vội nhảy lùi lại năm, sáu thước.
"Hắn rõ ràng đã trúng phải Mị thuật, làm sao có thể tỉnh lại cơ chứ?"
Một nữ nhân trong đám người lên tiếng.
"Ngươi nghĩ cái trò tiểu nhân đó có thể làm khó được ta hay sao chứ?!!"
Âu Dương Kiệt âm trầm nói.
"Sư đệ, ngươi thật không sao chứ?"
Lục Thiên Cầm tiến tới chổ Âu Dương Kiệt, hỏi.
"Sư tỷ, đệ không sao!"
Âu Dương Kiệt gật đầu trả lời.
"Đúng là có bản lĩnh a!"
"Ngươi là kẻ đầu tiên có thể kháng cự lại được Mị thuật của bọn ta, khá lắm!"
Đám nữ nhân sắc mặt trở nên lạnh lùng.
"Dùng nhan sắc mê hoặc ta?
Các ngươi xứng sao?!!"
Dứt lời Âu Dương Kiệt liền lao đến đám nữ nhân kia, bàn tay nắm chặt.
Đám nữ nhân cảm thấy không ổn liền vận thân pháp nhảy ra mỗi người mỗi hướng khác nhau.
Âu Dương Kiệt dùng Lăng Ba Vi Bộ đuổi theo.
Ả nữ nhân mặc y phục màu vàng gương mặt hiện lên kinh hãi trước tốc độ di chuyển quá nhanh của Âu Dương Kiệt.
Ả chưa kịp phản ứng thì cú đấm của Âu Dương Kiệt đã áp sát mặt ả.
Bành!
Một quyền thôi sơn giáng thẳng mặt ả nữ nhân kia, đánh ả văng ra xa chín, mười thước, mặt be bét máu.
Bốn nữ nhân còn lại thấy đồng bọn bị đánh liền cả giận, phóng ra những thước vải từ ống tay áo lao đến chỗ Âu Dương Kiệt.
Rẹt!
Rẹt!
Những tấm vải đang xé gió lao đến liền bị Lục Thiên Cầm xuất ra vài đường kiếm toàn bộ cắt đứt hết.
"Các ngươi quên ta rồi sao?!"
Lục Thiên Cầm lạnh lùng nói, liền tức thì dùng Lăng Ba Vi Bộ lướt đến chỗ ả nữ nhân y phục màu xanh.
Phập!
Một kiếm xuyên lồng ngực, máu theo vết thương túa ra, ả chết ngay tại chỗ.
Chỉ trong chốc lát, năm ả nữ nhân đều bị Lục Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt xử lý gọn gàng, không hề tốn một chút sức lực nào.
Cả hai đứng giữa căn phòng, ánh mắt âm trầm nhìn ả nữ nhân còn lại.
"Đến lượt ngươi!"
Lục Thiên Cầm lạnh lùng nói.
Ả nữ nhân này còn không buồn đứng dậy, ả vẫn ngồi sau cái bàn với một phong thái ung dung.
Nhìn thấy đồng bọn bị giết hại, ả chẳng những không hề tỏ ra tức giận, ngược lại còn mỉm cười, ánh mắt lộ ra vẻ khiêu khích.
"Đến lượt ta?
Hai ngươi có chắc chưa vậy?"
Ả nghiêng đầu giả đò ngốc trệ, hỏi.
"Hừ...hừ...bộ y phục... xinh đẹp của ta..."
"Dám...dám...làm hỏng y phục...của ta...lại còn...dám giết ta...?"
"Không...không thể...tha thứ được..."
"Phải chết...hai người...các ngươi... nhất định...phải chết!"
Năm cái xác giây phút trước còn nằm im bất động, bây giờ lại đột nhiên cử động, thốt ra những lời lẽ giận dữ.
Bầu không khí của căn phòng cũng bỗng chốc thay đổi đột ngột, Lục Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt cảm thấy được một luồng sát khí nặng nề bao trùm.
Thiên Cầm lập tức lưng đối lưng với Âu Dương Kiệt, ánh mắt hiện lên tập trung cao độ.
Năm ả nữ nhân từ từ đứng dậy.
Một luồng khí đen bao trùm lấy thân thể của năm người bọn chúng.
Bọn chúng hét toáng lên trong sự giận dữ.
Cơ thể của bọn chúng cũng từ từ biến đổi, trên người mọc ra rất nhiều lông vũ, hai tay biến đổi thành một cặp cánh với lông vũ dài, chân cũng biến thành chân của thiên điểu.
"Hóa thú sao?!!"
Âu Dương Kiệt gương mặt ngưng trọng, nói.
Lục Thiên Cầm không hề quan tâm đến việc bọn kia biến hình hay không, cái mà nàng quan tâm bây giờ chính là bá khí phát ra từ người bọn chúng, một luồng khí u ám, tàn ác đến rợn người.
"Sư đệ, đám này...e là còn mạnh hơn rất nhiều so với hai tên Thi nhân kia..."
Lục Thiên Cầm lo lắng nói.
"Chúng ta có... chút cơ hội nào không...?"
Âu Dương Kiệt nhíu mày hỏi.
"Có lẽ..."
Lục Thiên Cầm ngập ngừng.
"Chưởng môn đã từng nói, đã là đệ tử của Thương Sơn phái, cho dù kẻ địch số lượng có nhiều, sức mạnh có lớn bao nhiêu, thì cũng không được bỏ chạy, phải hiên ngang mà đối mặt!
Sư tỷ, cùng nhau đập chết đám thiên điểu này nào!"
"Ừm..."
Thiên Cầm khẽ gật đầu, nàng cất Lưu Ly kiếm vào không gian giới chỉ, sau đó lấy ra Ỷ Thiên kiếm, hàn băng khí tức trên người cũng bộc phát ra.
Năm thiên điểu nhân đập cánh bay lên, lơ lửng phía trên trần nhà, bao vây lấy Âu Dương Kiệt cùng Thiên Cầm.
"Thiên Phong Đao!"
Bọn chúng hét toáng lên, đôi cánh đập liên tục tạo ra những luồng gió cực mạnh thổi tới chỗ hai đệ tử Thương Sơn phái.
Gió thổi mạnh đến mức khiến cả hai đứng rất khó khăn.
Âu Dương Kiệt tay nắm chặt Hộ Sơn thuẫn đưa lên trước ngực phòng thủ, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hắn nhận ra điều gì đó bất thường bên trong những cơn gió, liền lập tức truyền khí tức vào thuẫn, triệu ra hộ giáp bao bọc hắn và cả Lục Thiên Cầm.
Hàng trăm, hàng vạn phi đao hình chiếc lá sắc bén như lưỡi dao gần như trong suốt ẩn mình trong những cơn gió, lao vun vút đến chỗ hai người.
Âu Dương Kiệt rất may đã kịp nhận ra được những phi đao ấy, nhưng màn chắn hộ giáp lại triển khai chậm mất một nhịp, tay trái và chân trái của hắn bị phi đao cắt trúng hiện lên hai vết cắt dài đỏ thẫm máu.
Bang!
Bang!
Bang!
Hàng trăm phi đao lao đến va chạm vào màn chắn hộ giáp đổi hướng, cắt xuống nền đá.
Chỉ chưa đầy một phút, xung quanh chỗ Lục Thiên Cầm và Âu Dương Kiệt đứng, chi chít là những vết cắt.
"Hừ, để ta xem cái màn chắn rách nát đó của hai ngươi chịu được bao lâu!"
Một trong năm ả thiên điểu lên tiếng.
"Thiên Vũ Đao!"
Vù!
Vù!
Năm ả thiên điểu đập cánh mỗi lúc một nhanh hơn, những cơn gió ào tới cũng càng lúc càng mạnh hơn, nhưng bây giờ, ẩn trong những luồng gió không phải phi đao trong suốt mà là những lông vũ, chính là lông vũ từ cánh của bọn chúng.
Những chiếc lông vũ cứ thế xuất ra lao đến chỗ hai người, sau đó lại mọc trở lại trên cánh của chúng, tốc độ lông vũ mọc lại là rất nhanh.
Những chiếc lông vũ kia nhìn thì nhẹ nhàng mỏng manh nhưng lại cứng đến không tưởng, có thể cắm sâu vào nền đá.
Rắc!
Rắc!
Dưới độ cứng và sắc bén của những chiếc lông vũ, cộng thêm cả lực đẩy rất lớn của không khí, màn chắn hộ giáp chỉ trong giây lát liền xuất hiện vết rạn nứt.
Âu Dương Kiệt trán lấm tấm mồ hôi, cố gắng vận tất cả khí tức cùng sức lực truyền vào Hộ Sơn thuẫn, hòng gia cố lớp màn chắn.
Nhưng hắn, sức lực không phải là không có giới hạn, tu vi cảnh giới cũng không cao, rất nhanh chóng bị xuống sức.
"Để ta giúp đệ!"
Lục Thiên Cầm phía sau lên tiếng.
Bàng bạc hàn băng khí tức lan tỏa ra từ trên người nàng.
Lục Thiên Cầm chống mạnh mũi kiếm đâm xuyên xuống nền đá, vận khí lực hô lớn.
"Cực Băng Chi Nộ!".