Học trưởng Tiêu đưa mắt nhìn cả đám bọn họ, mỉm cười rồi lịch sự đưa tay ra bắt tay chào hỏi: "Tôi là Tiêu Chiến, rất vui được hợp tác với mọi người."
Đám anh Lục vui vẻ bắt tay chào hỏi, mấy đàn chị thì càng không cần phải nói. Bọn họ được một anh chàng đẹp trai chào đón như vậy đã sướng muốn điên rồi. Học trưởng Tiêu kia bước đến trước mặt Vương Nhất Bác, chẳng hiểu sao cậu có cảm giác ánh mắt đằng sau lớp kính của người này hơi lóe lên khi nhìn đến cậu.
"Chào em, em là người diễn với tôi đúng không? Mong được em giúp đỡ nhé."
"…" Trong long Vương Nhất Bác cảm thấy có gì đó không ổn nhưng vẫn lịch sự nắm lấy bàn tay trắng trẻo đang chìa ra đối diện mình.
Thế nhưng ngay trong khoảng khắc hai bàn tay chạm vào nhau, dường như có một tia sét cực mạnh giáng thẳng xuống đỉnh đầu cậu. Hai mắt mờ đi, đầu óc trống rỗng, cả người như đè bẹp bởi sức nặng ngàn cân, rụng rời. Vương Nhất Bác không chịu nổi, ngã khụy xuống … đồng thời học trưởng Tiêu đối diện cậu cũng không đứng vững mà ngã xuống.
Đám anh Lục cuống lên, vội vội vàng vàng đỡ cậu dậy. Phía bên kia, học trưởng Tiêu cũng được mọi người đỡ dậy. Trước khi Vương Nhất Bác hoàn toàn mất đi ý thức cậu nhìn thấy vị học trưởng Tiêu yếu ớt rũ đầu kia đang … mỉm cười, sau đó tất cả chìm vào tối đen.
Khi Vương Nhất Bác tỉnh lại thì trời đã ngả về chiều, xuyên qua ô cửa sổ cậu nhìn thấy những vệt nắng màu cam vắt ngang bầu trời. Cả chiếc chăn đang đắp trên người lẫn chiếc gối mềm dưới đầu đều thoang thoảng một mùi thuốc rất nhạt. Trần nhà và rèm kéo trắng tinh, ghế cạnh giường có một người đang nhắm mắt ngồi đó. Người này nhìn rất quen, hình như cậu đã từng gặp rồi… tên là … tên là Tiêu Chiến!.
Vương Nhất Bác hoảng hốt ngồi bật dậy, hai mắt trợn tròn, một lọn tóc bướng bỉnh chổng ngược lên không hề biết giữ mặt mũi cho chủ nhân của nó.
"Anh … anh … sao anh lại ở đây?"
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, đôi mắt đằng sau lớp kính vẫn còn vẻ mịt mờ nhưng khi nhìn vào Vương Nhất Bác lại trở nên trong suốt, cực kì tỉnh táo.
"Mọi người đều đang tập dượt, tôi rảnh rỗi nên ở đây chăm sóc cậu." Tiêu Chiến vừa nói vừa vươn tay định sờ trán cậu.
Vương Nhất Bác nhanh chóng lùi lại, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm vào người đối diện. Không biết vì sao trong tiềm thức của cậu luôn cảm thấy con người này vô cùng nguy hiểm, cần tránh xa.
Tiêu Chiến thấy thái độ thù địch của cậu như vậy chỉ đành thở dài. Anh dùng ngón trỏ khẽ nâng gọng kính, rũ mắt nói:
"Xin lỗi, là do tôi không chú ý nên mới để cậu gặp chuyện như vậy. Cậu cứ yên tâm, sẽ không có lần sau."
"…"
"Không cần phải đề phòng tôi như thế. Sau hôm nay, tôi và cậu cũng chẳng gặp nhau nữa đâu."
Vương Nhất Bác nghe đến đây thì vô thức cảm thấy cuống lên, giống như điều cậu vừa nghe là một chuyện kinh khủng mà cậu khó có thể chấp nhận.
"Anh nói thế nghĩa là sao?"
"Tôi không có cơ hội làm gì cậu cũng chẳng có ý định làm vậy. Chúng ta là hai người xa lạ."
"Tôi không hỏi cái đó. Anh nói sẽ không gặp lại nghĩa là sao?"
Tiêu Chiến khoanh tay trước ngược, khóe môi nhếch lên, híp mắt nhìn thẳng vào cậu: "Tôi và cậu, khách và chủ, hai người hoàn toàn xa lạ. Sau hôm nay cậu nghĩ rằng chúng ta còn lí do gì để gặp lại nhau sao?"
"…" Vương Nhất Bác im lặng không trả lời, cơn tức giận khó hiểu bốc lên trong long xua kiểu gì cũng không đi.
"Nếu cậu đã tỉnh rồi thì dậy đi, buổi diễn sắp bắt đầu rồi." Tiêu Chiến nói xong liền đứng dậy quay người đi, không nói thêm bất cứ một câu dư thừa nào.