Lâm Sơ Tâm thấy bộ dáng kia của cô ấy, chạy về phòng thay quần áo.
Trương Thải Thải tự động tưởng tượng, sau đó đi tới phòng cô.
"Sơ Tâm, cậu phải nói với tớ xem cảm giác đó như thế nào?"
Cô ấy chưa từng có bạn trai nên hoàn toàn không hiểu, nghĩ có lẽ là rất tốt đẹp.
Lâm Sơ Tâm thay quần áo xong, nghe lời cô ấy nói, như đang tự hỏi mình mà dừng lại.
"Tớ cảm thấy không tệ lắm, không đau như tưởng tượng, còn…"
Câu tiếp theo cô không có mặt mũi nào để nói ra, có thể là kỹ thuật của Hàn tốt nên cô mới không chịu đau nhiều, hầu như là ngọt ngào.
Trương Thải Thải ôm một cái ôm lên, đôi mắt nhìn chằm chằm cô.
"Đêm nay hai người cũng sẽ làm việc đó sao?"
Mặt Lâm Sơ Tâm càng đỏ hơn: "Không đâu, chỉ gặp nhau mà thôi, cậu đừng có nghĩ lung tung."
Cô cầm di động và túi xách của mình lên, ôm cô ấy.
"Tớ đi rồi nhớ phải khóa cửa kỹ vào."
Cô vội vàng chạy ra cửa, Trương Thải Thải tiễn cô, sau đó nói.