Nói xong anh liền cất bước đuổi theo Lâm Sơ Tâm, Lăng Tử Mạt nhìn anh rời đi, lòng thất vọng não nề, thì ra bộ dáng khi Hàn thích một người, là thế này đây.
Cô có chút hâm mộ Lâm Sơ Tâm, có thể khiến Hàn quan tâm cô ấy như vậy, đôi mắt chỉ cất chứa bóng hình của cô ấy.
Mà bản thân mình lại như một tên hề, từ đầu đến cuối chỉ đứng ngoài cuộc, mời khiêu vũ cũng xong. Miệng cô méo xệch, ánh mắt ngập tràn bi thương.
Dục đi qua, nắm lấy tay cô, dắt cô ra hoa uyển, đợi không khí yên tĩnh, anh mới chầm chậm nói:
"Lăng Tử Mạt, em đừng mơ mộng nữa, anh đã nói với em rồi, Hàn là người như vậy, một khi đã thích ai, trong ánh mắt, trong tâm trí, cũng chỉ cất chứa người đó thôi."
Lăng Tử Mạt lặng lẽ đứng, gió lạnh thổi qua, váy đỏ bay lên, nhẹ nhàng phiêu đãng, cô run rẩy thu mình lại, nghe nam nhân bên cạnh giọng đều đều lo lắng, tâm trạng cô càng buồn bã hơn.