Lương Mộc Tình nhìn thấy tóc của chính mình, chải rồi lại chải, nhưng hình như vẫn còn hơi hơi rối.
Cô chu chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn làn da giống như sữa bò của mình trong gương, dù sao cô đã là phụ nữ có chồng có con, loại hình tượng này tạm thời không bận tâm đi.
Cô đi ra phòng tắm, Nam Cung Ngạo đã không còn ở trong phòng nghỉ. Cô đẩy cửa phòng nghỉ ra, nhìn thấy anh đứng ở trước cửa sổ sát đất hút thuốc.
Áo sơ mi trắng phối với quần tây đen, mặc dù màu sắc đơn giản cùng nhàm chán như vậy, anh mặc ra lại có cảm giác giống như người mẫu vậy.
Đôi mắt to của cô hơi nháy nháy, nhìn anh từ đầu đến chân, kỳ thật anh cùng với những người khác cũng giống nhau, cũng là một cái đầu, hai cái chân. Vì sao bộ dạng lại nhìn đẹp như vậy? Khí chất lại bất phàm như vậy?
Giống như ông trời đặc biệt thiên vị anh rất nhiều vậy, không chỉ có một dáng người hoàn mỹ, còn có một diện mạo bất phàm nữa chứ.
"Ai. . . . . ."