Cô miên man suy nghĩ một hồi, bởi vì cô cũng biết sẽ như thế nào? Nhưng có con trai, còn có Nam Cung Ngạo ở đây, cô sẽ không sợ. Vì hai người bọn họ, cô phải cố gắng trở nên kiên cường.
Ít nhất phải giống như Tiểu Yên vậy, có thể tự bảo vệ mình, có có thể bảo vệ con mình.
Xe dừng ở cửa Lương gia. Nam Cung Ngạo nhìn bên trong đèn đều tối, vì thế hỏi cô một câu:
"Ba mẹ đều đã ngủ rồi?"
Lương Mộc Tình khẽ gật đầu:
"Giờ này bọn họ đã đi ngủ sớm rồi."
Nam Cung Ngạo bước xuống xe, sau đó ôm lấy Lương Tử Hành, anh một tay có thể ôm nó, không khỏi có chút đau lòng. Năm năm trước nó và Tiểu Phó đã trải qua những gì?
Nghĩ lại đều biết có bao nhiêu khó khăn. Khi đó thân thể cô kém như vậy, mà nhóc con này còn ở trong bụng cô, đôi mắt anh tối sầm.
Lúc ấy anh có thể suy nghĩ một chút cho Tiểu Phó và con trai thì tốt rồi. Khi đó anh quá nóng nảy, thầm nghĩ muốn giữ lại mạng cho cô, cho nên đã phát điên.