Hai nữ nhân vừa nói chuyện mắt liền ngấn lệ, Lệ Đình Tuyệt nhíu mày, lãnh đạm nói.
"Gặp mặt rồi, còn khóc."
Vài năm này anh không để cho Mạc Thanh Yên chảy dù chỉ một giọt nước mắt, anh chỉ muốn nhìn cô cười, không muốn để cô rơi lệ.
Mạc Thanh Yên lau nước mắt, sau đó cùng Lệ Đình Tuyệt thâm tình nhìn nhau.
"Tình Tình, chúng ta ngồi xuống tán gẫu đi. Nghe nói con của cậu cùng Nam Cung đã hơn bốn tuổi? Muốn thấy thằng bé quá."
Lương Mộc Tình khẽ gật đầu: "Nó rất ngoan." Cô cụp mắt, đáy mắt ngấn lệ, nghĩ đến con, cô liền đặc biệt lo lắng.
"Đúng rồi, Tiểu Yên, tôi có nghe Nam Cung Ngạo nói, cậu lại sinh đứa thứ tư, cùng Tiểu Hành bằng tuổi đi?"
Mạc Thanh Yên nghĩ đến Lệ Cảnh Ngôn, cô liền nhịn không được cười, sau đó nhỏ giọng nói.
"Tiểu gia hỏa kia đặc biệt nghịch ngợm, cả ngày hồ nháo, làm Tuyệt tức giận chết khiếp."