Nam Cung Ngạo rất tức giận, Tiểu Phó nhận được điện thoại của tên nhóc Lương Tử Hành kia liền quăng anh sang một bên.
Cảm giác này rất không tốt, giống như thứ mà mình yêu thương nhất bị người khác cướp đoạt mất.
Cho nên anh phải mau chóng thu phục tên nhóc kia, sau đó không để nó bá chiếm Tiểu Phó nữa, muốn cho nó biết, Tiểu Phó là của riêng Nam Cung Ngạo anh.
Lương Mộc Tình lên xe, thắt dây an toàn.
"Cảm ơn nhé! Nơi này rất khó đón xe, hơn nữa cũng chẳng ai muốn đến chỗ này cả."
Đến chỗ này phải đăng ký đủ loại thông tin, các tài xế đều sợ phiền phức cho nên không muốn đến.
Sắc mặt Nam Cung Ngạo u ám, anh lái xe ra khỏi khu biệt thự.
Dọc đường đi Lương Mộc Tình đều nhìn ra ngoài cửa sổ, đối với chuyện của Lương Tử Hành, cô vẫn phải giấu giếm. Mà nếu nói chuyện với Nam Cung Ngạo, cô phải gắng sức rất nhiều.
Nam Cung Ngạo thật sự không chịu nổi không khí im lặng thế này, anh khẽ ho mấy tiếng: