Mắt anh lóe lượng tinh quang, vẻ mặt lại là kiêu căng ngạo kiều.
Lương Mộc Tình rút tay mình về, cười ngọt ngào với anh.
"Đó là chuyện của anh, cùng tôi liên quan."
Nói xong cô đẩy cửa xuống xe, sau đó bước vào biệt thự.
Nam Cung Ngạo thấy mấy căn biệt thự, kiểu dáng cổ kính, vừa thấy liền biết cha mẹ cô là người rất có khiếu thưởng thức.
Anh hí mắt cười, phải nhớ kỹ chỗ này.
Sau khi Lương Mộc Tình vào, liền vội vã dựa vào cửa gỗ thở hổn hển mấy hơi, may là bệnh của cô đã ổn định, bằng không, cô cảm thấy mình có thể sẽ phát bệnh mất.
Lời anh vừa nói, từng câu từng chữ đều tác động đến thần kinh của cô.
"Nhị tiểu thư, cô đã trở về."
Giọng dì Lý vang lên, Lương Mộc Tình mới hoàn hồn, thấy bà trong hoa viên tưới cây, cười nhạt nhẽo,
"Vâng."
Dì Lý thấy quần áo của cô, hai mắt hơi ngạc nhiên.
"Nhị tiểu thư, cô làm sao vậy? Gặp phải người xấu à?"