Lệ Đình Tuyệt lâu lắm rồi mới nhìn đến bộ dạng này của cô, như phá hư hết mọi hình tượng, nhìn không được cười nhẹ một tiếng.
Mạc Thanh Yên tựa vào lòng ngực của anh, nghe được anh đang cười cô, rồi cắn anh một phát.
Ở chỗ xương quai xanh của anh lộ ra một dấu vết răng, cô nhìn vào hàng răng đỏ tươi, mới hết giận.
"Anh còn cười em, em đã bị hù đến phát khiếp đấy."
Nếu đổi lại bình thường, cô ngay cả bom cũng không sợ, hôm nay lại bị chiếc nồi này doạ đến sợ hãi, Lệ Đình Tuyệt cảm thấy cô thực sự rất đáng yêu.
Anh cuối cùng cũng cười xong, giơ tay lên chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Sao em không gọi anh dậy? Anh thấy em vào bếp là rất nguy hiểm."
Đôi mắt to của Mạc Thanh Yên chớp chớp, cô nhỏ giọng nói: "Em muốn nấu cơm cho anh ăn, vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ rất đơn giản, không nghĩ nó lại khó đến như vậy."