Hai người kẻ nói người cười, Angela lại gần, cầm trong tay đóa hoa cưới của Mạc Thanh Yên.
"Tiểu Yên, cái này lát nữa mẹ nhớ ném cho cô Thiển đó. Thái nãi nãi nói rồi, hy vọng người kết hôn tiếp theo chính là cô ấy.
Trần Bang Thiển nhìn đóa hoa, khóe miệng cong lên.
"An An, có phải con cũng mong cô Thiển mau được gả đi không?"
Angela nhìn thấy cô không vui, bé liền cười, cười rất ngọt ngào, giọng nói đáng yêu cất lên.
"Bởi vì mẹ Tiểu Yên mặc váy cưới trông rất đẹp! Con cũng muốn thấy cô mặc váy cưới."
Nghe Angela nói, đáy mắt Trần Bang Thiển có chút mờ, thực ra cô cũng muốn mặc váy cưới, đây là ước mơ của mọi cô gái.
Cô đưa tay ra véo véo khuôn mặt nhỏ của Angela: "Lát nữa cô nhất định sẽ cố gắng cướp hoa cưới, gả mình đi."
Lãnh Nhiên bọn họ lại bước tới, thẳng về hướng đám Mạc Thanh Yên.
"Tiểu Yên, đến lượt cô ra rồi."
Lúc anh nhìn hai người, thấy ánh mắt của Mạc Thanh Yên và Thiển Thiển cứ kỳ lạ, anh giơ tay gãi đầu.