Về đến nhà, Lương Mộc Tình lập tức lấy từng bộ đồ trẻ sơ sinh bày ra xem, Nam Cung Ngạo đứng một bên, trong tay cầm một ly rượu vang, nhìn dáng vẻ thỏa mãn vuốt từng bộ quần áo của cô.
Hoàn toàn có thể nhìn ra được, cô rất mong chờ đứa nhỏ này ra đời.
Anh làm sao lại không cảm thấy giống cô, không phải anh lòng dạ sắt đá, cũng không phải anh không cần đứa nhỏ của hai người họ.
Nhưng bây giờ với cơ thể của cô, cho dù anh muốn lấy trái tim của anh đưa cho cô, thì điều kiện tiên quyết cũng là phải lấy đứa bé ra.
Anh nâng ly rượu lên, một hơi uống cạn, chỉ cảm thấy trong miệng tràn ngập chua sót.
Lương Mộc Tình cầm lên một đôi giày trẻ em, so sánh với anh.
"Thiếu gia, anh xem, đôi giày nhỏ này thật đáng yêu, chân của tiểu bảo bảo cũng quá nhỏ rồi."
Cô cười vô cùng ngọt ngào, đôi mắt to như biến thành hai vầng trăng nhỏ, hưng phấn như một đứa trẻ.
Nam Cung Ngạo nhìn thời gian: "Quá muộn rồi, em nên đi ngủ thôi."