Nhìn thấy nước mắt trong mắt ông nội, Băng Khối và Dương Quang cùng nắm tay ông.
"Ông nội, chúng ta đi thôi."
Hai đứa quyết định cho dù có rời đi cũng phải mang ông theo, không để ông ở lại chỗ này. Ba khẳng định cũng nhớ cha của mình, mà thỉnh thoảng có khi thấy bà nội khóc thầm một mình, chắc bà rất nhớ ông nội."
Lệ Bắc Thành cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay, ông nhìn xuống, sau đó nắm chặt hai tay của hai đứa cháu, trong lòng ấm áp.
Băng Khối và Dương Quang hơi mỉm cười, ba người bọn họ cùng nhau nhìn mặt trời xuống núi, sau đó lại cùng nhau ngắm sao.
Dương Quang nhìn lên bầu trời đầy ánh sao đêm, cảm thấy rất đẹp, trước đây nhóc chưa bao giờ thấy nhiều sao như vậy.
"Anh, nếu Mi Mi ở đây thì tốt rồi, chắc chắn em ấy chưa từng nhìn thấy nhiều sao như vậy."
Băng Khối ngồi bên cạnh Lệ Bắc Thành, trong mắt nhóc cũng hiện lên ấm áp.