Mạc Thanh Yên nhớ lại, người duy nhất mà cô cứu là Ám Dạ. Ngoài ra cho tới bây giờ cô chưa từng cứu ai, Tư Đồ Lệnh lại nói cô đã cứu hai người con trai? Anh ta không nhầm chứ?
Lệ Đình Tuyệt đến cửa khoang: "Tiểu Yên, chúng ta đi thôi."
Tư Đồ Lệnh nhìn Lệ Đình Tuyệt, cười lạnh một tiếng.
"Ám Dạ đế thì ra là Lệ Đình Tuyệt, đều trách tôi đã quá tin người, mới có kết cục thảm hại như vậy."
Hiện tại trang viên của Tư Đồ Lệnh đều do Lệ Đình Tuyệt kiểm soát, cho nên bọn họ muốn chạy cũng là điều dễ dàng.
Lệ Đình Tuyệt mới chú ý tới Tư Đồ Lệnh đứng cách đó không xa, anh nắm tay Mạc Thanh Yên, giọng nói lạnh lùng.
"Tư Đồ Lệnh, tất cả là do cậu gieo gió thì gặp bão."
Sau đó dẫn Mạc Thanh Yên đi vào, Mạc Thanh Yên dừng lại, nhìn thẳng vào Tư Đồ Lệnh.