Mạc Thanh Yên khó hiểu, ý của anh là gì? Anh lại làm cho cô đau như vậy.
Lệ Đình Tuyệt cầm tay cô đưa lên môi hôn một cái, sau đó lại lạnh lùng nói: "Bây giờ trên người em đều là mùi của anh rồi, em lại là của anh. Chờ ra khỏi đây rồi, đừng để anh ta đến gần em nữa."
Trong ánh mắt anh dường như có một tia đen tối, gần như ra lệnh cho cô. Mạc Thanh Yên khẽ gật đầu. Thật ra cô không nên tỏ ra yếu đuối như thế, chỉ cần cô ngang ngược chống đối thì Tư Đồ Lệnh cũng không có cách nào đối phó với cô.
Cô liếc mắt cười, người đàn ông này luôn khiến cô tràn ngập dũng khí.
Đúng lúc này, có người gõ cửa, giọng nói của Phi Đao vọng vào: "Thiếu gia, ngài tổng thống muốn gặp."
Lệ Đình Tuyệt nhìn về phía Mạc Thanh Yên: "Anh còn có việc, anh đi trước. Em thay quần áo, chờ anh tới đón em và con về nhà."