Hai con ngươi của Lệ Đình Tuyệt sáng lên: "Con búp bê đó là chú ấy đưa cho em gái con sao?"
Băng Khối gật gật đầu: "Hơn nữa giống mẹ y như đúc."
Con ngươi Lệ Đình Tuyệt hơi dao động: "Ba biết rồi, cái con hãy bảo vệ em thật tốt."
Anh vừa đứng lên liền rời đi, Băng Khối gọi anh lại.
"Ba, sau khi em bị bệnh mẹ liền rời đi, nhưng không ai biết mẹ đi đâu cả."
Lệ Đình Tuyệt lấy điện thoại ra, nhìn định vị của cô, phát hiện cô không hề mang theo điện thoại ra ngoài.
Màu sắc trong con ngươi của anh tối xuống, cảm thấy khẳng định cô ấy đã xảy ra chuyện rồi.
Bàn tay to lớn của Lệ Đình Tuyệt xoa đầu cậu bé: "Băng Khối, con là anh lớn, hãy chăm sóc cho em trai và em gái. Ba và mẹ rất nhanh sẽ trở về, không phải sợ."
Trên khuôn mặt anh tuấn của cậu bé không có một tia cảm xúc, chỉ khẽ gật đầu.
Lệ Đình Tuyệt bước nhanh ra ngoài, Băng Khối đột nhiên mở miệng.
"Hai người nhất định phải trở về, an toàn trở về."