Những nắm đấm của Lệ Đình Tuyệt rất nhanh, hơn nữa còn rất mạnh, Ngôn Ngọc chỉ cần nhìn một cái là biết chỉ là một tên thư sinh, vì vậy chưa được một lúc đã bại trận, bị đánh liên tục lùi lại phía sau.
Lúc này Băng Khối và Dương Quang trở về, qua nhìn Angela, thấy cô bé đã ngủ rồi, nên đi xuống lầu. Nghe thấy tiếng động trong phòng thể hình, hai bánh bao nhỏ đi vào.
Nhìn thấy hai người đang đánh quyền, Dương Quang cười.
"Oa, cuối cùng cũng được nhìn thấy ba đánh quyền rồi."
Băng Khối lạnh lùng nhìn, sau đó than nhẹ một tiếng.
"Vừa nhìn liền biết chú Ngôn không phải là đối thủ của ba rồi."
Cảm thấy ba đang ức hiếp chú Ngôn, nhìn thấy chú Ngôn bị đánh, sau đó cả đầu đều là mồ hôi. Lại nhìn ba mình, ngoại trừ quần áo hơi ướt, còn lại khuôn mặt đều bình tĩnh, miệng không thở mạnh, dường như vẫn chưa vận động mạnh.
Ngôn Ngọc mệt đến nằm trên mặt đất, miệng thở dốc.
"Không được, thể lực không mạnh bằng cậu."