Sắc mặt vốn dĩ đang tươi cười của Mạc Thanh Yên trầm xuống.
"Vì sao? Nó là con của chúng ta mà? Em không thể bỏ nó được."
Mạc Thanh Yên ngước đôi mắt to bị nhòe lên, dưới đáy con ngươi mang theo nước mắt. Cô trước giờ chưa từng nghĩ đến, Tuyệt không muốn đứa con của bọn họ.
Nghĩ đến khi ở N quốc, cô đã dùng tính mạng mình để giữ lấy đứa bé, cô tuyệt đối không thể bỏ đứa bé được.
Lệ Đình Tuyệt biết rằng cô sẽ tức giận, nhưng không có bất kỳ thứ gì có thể quan trọng hơn chính mạng sống của cô. Con cái bọn họ đã có rồi, anh đã rất mãn nguyện rồi.
"Tiểu Yên, em có thể nghe anh một lần được không?"
Mạc Thanh Yên liền đẩy anh ra, "Lệ Đình Tuyệt, em không đồng ý, đứa bé ở trong bụng em, ai cũng đừng hòng lấy nó đi."
Lệ Đình Tuyệt thấy cô tức giận ngồi trên giường, nụ cười trên khuôn mặt biến mất, thay vào đó chính là sự phẫn nộ.