Mạc Thanh Yên vốn dĩ không có hảo cảm với hắn, lúc này nghe được lời hắn nói, khẽ nhíu mi.
"Tôi rất thích sự bá đạo của anh ấy, người đàn ông quá nghe lời, tôi không thích."
Nói xong cô bưng chén canh lên uống cạn, sau đó lật chén xuống với Lệ Đình Tuyệt, cho thấy một giọt cũng không bỏ sót.
Lệ Đình Tuyệt rất vừa lòng, sau đó dắt tay cô, rời khỏi nhà ăn.
Bên trong nhà ăn thật lớn, chỉ còn lại cơm lạnh canh nguội, cùng với người đàn ông bị tổn thương kia. Ánh mắt hắn thật bi thương nhìn người phụ nữ hắn yêu nhất. Cho dù cô có mất trí nhớ, thì cũng không cho hắn cơ hội nào.
Trước kia ít nhất hắn còn là Tiểu Kiêu Tử của cô, mà hiện tại cô chính là xem hắn như người xa lạ .
Mắt thấy hai thân ảnh cao gầy kia muốn rời đi đi, Lệ Dạ Kiêu hai mắt đỏ hằn lên, nói.
"Đại ca, nếu anh đem cô ấy tặng cho tôi, tôi sẽ giữ kín tất cả bí mật của anh."
Bước chân của Lệ Đình Tuyệt dừng lại một chút, sau đó anh nhếch miệng cười, nắm tay cô rời đi.