Lệ Đình Tuyệt lạnh lùng liếc anh ta, cười mỉa mai.
"Cậu không có cơ hội."
Nói xong liền lạnh lùng xoay người. Tiểu tử này muốn quá nhiều thứ, đúng là lòng lang dạ sói mà.
Trên xe, Mạc Thanh Yên vẫn mơ màng không rõ, vốn tửu lượng của cô không cao, lúc này càng ngày càng mơ hồ. Trên môi nóng ran, hơn nữa vừa rồi bị anh trêu trọc cả người bây giờ giống như đang bốc cháy.
Dù sao cũng không thoải mái, vì thế đành nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lệ Đình Tuyệt vào xe, ghé mắt nhìn cô, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng. Cánh môi bóng loáng hơi sưng lên, càng nhìn càng thấy gợi cảm.
Anh cởi áo, đắp lên người cô, ánh mắt toàn bộ đều là lo lắng.
Người phụ nữ này là của anh.
Không ai có thể cướp.
Về đến nhà, thấy cô đã ngủ say nên cũng không có gọi cô mà trực tiếp ôm cô vào nhà.
Mẹ Lý thấy bọn họ trở về, bèn ra đón.
"Thiếu gia, Mạc tiểu thư uống rượu sao? Vậy để tôi đi nấu canh giải rượu?"