Nhìn thấy cô cười, trái tim luôn thắt chặt của Lệ Đình Tuyệt thả lỏng ra rất nhiều, anh rất sợ cô nghĩ không thông, rất sợ cô sẽ mãi đắm chìm trong bi thương.
Thật ra cô cũng không yếu đuối như trong tưởng tượng của anh, tất cả những chuyện mà cô đã phải trải qua đều khiến hắn phải đau xót.
Năm năm trước, cô đã chết qua một lần rồi, vì thế hôm nay dù cô đã phải đối mặt với quá khứ đẫm máu, cô vẫn kiên cường chống đỡ.
Cô bị nhốt lại nơi đó một ngày một đêm, không ai biết được cô đã phải trải qua những chuyện gì.
Mà Lệ Đình Tuyệt cũng sẽ không hỏi đến, không nguyện ý để cô lại phải đối mặt một lần nữa.
Anh ôm cô tiến vào phòng tắm, cánh tay dài cởi nút áo của cô, muốn giúp cô cởi y phục, Mạc Thanh Yên giữ tay hắn lại.
"Anh ra ngoài đi, em tự làm được rồi".
Lệ Đình Tuyệt nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô, khóe mắt, lông mày đều tràn ngập tia ấm áp.
"Đồ ngốc, anh là chồng em, chỗ nào cũng có thể nhìn được".