Cảm xúc trong mắt có chút tan vỡ, cuối cùng ánh mắt của anh sáng lên, ôm cô vào lòng.
"Tiểu Yên, là anh sai rồi, anh nghĩ rằng có bọn trẻ, em sẽ không lựa chọn con đường đó."
Là anh nghĩ sai rồi, anh luôn nghĩ cô luôn đặt bọn trẻ ở vị trí đầu tiên, còn anh chỉ là vị trí cuối cùng mà thôi.
Sai rồi, thật sự sai rồi.
Đáy mắt anh có lệ, đây là lần đầu tiên trên người Lệ Đình Tuyệt xuất hiện thứ gọi là nước mắt. Anh ôm cô càng chặt hơn. Thiếu chút nữa là anh mất đi cô rồi, trong tim bảo phủ cảm giác sợ hãi này.
Mạc Thanh Yên cảm nhận được mỗi ưu tư của anh, đôi tay ôm chặt thắt lưng anh.
"Em không sao, chẳng qua phải cảm ơn em trai anh, nếu không có anh ấy, chúng ta có thể kiếp sau mới được gặp lại nhau."
Cô vẫn có thể nói đùa, lúc nói lời này, không nhận thức được một chút nguy hiểm nào.
Anh lùi về sau một bước, hai tay nắm chặt lấy hai cánh tay cô.